Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, giáo phái này mạnh đến vậy sao?
Ngô Bình nói chuyện với mấy người này một lúc rồi cũng rời khỏi đó. Anh ăn một bữa cơm bình đạm, chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ. Gã đô con sáng nay quả thực gọi điện tới, nói: "Ngô thần y, hiện giờ cậu có thời gian không?"
Ngô Bình: "Nửa tiếng sau, tôi sẽ ở khách sạn chờ hai người", sau đó anh cho họ địa chỉ.
Khách sạn anh hẹn chỉ cách nhà họ Lý khoảng hơn một nghìn mét. Ngô Bình cầm hộp thuốc đi rồi tới đó thuê một phòng. Khi anh vừa vào phòng thì đối phương đã gọi điện tới báo mình đã tới khạch sạn.
Anh đọc số phòng cho họ, gã đô con và vợ nhanh chóng xuất hiện ở đó. Vừa tới nơi, gã đô con đã cung kính nói: "Bác sĩ, sáng nay là do tôi vô lễ, tôi xin tạ lỗi với bác sĩ".
Ngô Bình: "Hai người chắc chắn không phải người bình thường đúng không? Vợ anh bị nội thương, là vết thương do bị cao thủ đả thương tạo thành".
Gã đô con gật đầu: "Bác sĩ Ngô rất có mắt quan sát, vợ tôi bị kẻ thù đánh bị thương. Chiêu thức chúng sử dụng là Chấn Sơn quyền".
Ngô Bình: "Trên người vợ anh có một thứ đặc biệt giúp vợ anh duy trì sự sống phải không?"
Gã đô con: "Có một viên tiên ngọc bất tử là bảo vật gia truyền của nhà tôi. Nếu không nhờ có nó thì vợ tôi đã không thể sống tới giờ".
Ngô Bình lúc này mới để ý trong tay người phụ nữ đang cầm một viên ngọc to cỡ chừng một quả óc chó. Từ viên ngọc này phát ra năng lượng, chính năng lượng này bảo vệ nội tạng của cô ấy.
Ngô Bình lập tức lấy ra kim châm cứu, đồng thời cho người phụ nữ uống thuốc. Nửa tiếng sau anh đã giúp người phụ nữ hồi phục như ban đầu. Hai vợ chồng họ liên tục cảm ơn anh.
Ngô Bình: "Nếu tôi đoán không sai thì hai người chính là người của một trong những ẩn tộc tại Vân Đông?"
Gã đô con trầm ngâm một lát rồi đáp: "Đúng vậy, có điều gia tộc của chúng tôi giờ mai một rồi".
Ngô Bình bảo anh ta ngồi xuống rồi hỏi: "Anh nói vợ mình bị kẻ thù đánh trọng thương?"
Gã đô con gật đầu, sau đó tự giới thiệu. Anh ta tên là Thôi Quảng Hải. Nhà họ Thôi từng là ẩn tộc mạnh nhất Vân Đông, nhưng vì đắc tội với một thế lực lớn nên thế hệ nào của gia tộc này cũng bị ám sát. Đến hiện nay, thời của Thôi Quảng Hải chỉ còn lại duy nhất mình anh ta. Các thế hệ trước giờ chỉ còn bố và chú anh ta là còn sống, còn lại đều bị sát hại.
Đến vợ anh ta cũng khó thoát khỏi bàn tay của lũ sát nhân. Mới hôm qua cô ấy bị đánh một chưởng, nếu không nhờ viên ngọc thì đã mất mạng rồi.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Ám sát trong nhiều năm liền? Đối phương là thế lực nào vậy?"
Thôi Quảng Hải: "Đối phương cũng là một ẩn tộc, nhưng chuyên đánh giết thuê. Người nhà này họ Âm, mười năm trước, nhà họ Âm đang theo mục tiêu bọn chúng định giết. Nhưng sau đó, mục tiêu này được ông nội tôi cứu. Từ đó trở đi, nhà họ Âm cứ liên tục báo thù gia đình tôi.
Ngô Bình như thể suy nghĩ gì đó rồi nói: "Như vậy, tôi cứu vợ anh thì cũng chính là đắc tội với nhà họ Âm".
Thôi Quảng Hải vô cùng áy náy, nói: "Tôi e là như vậy".