Ngô Bình: “Đây mời là bước đầu thôi ạ, sau đó cháu sẽ từ từ xử lý anh ta”.
Đến trưa, Lý Vân Đẩu bắt đầu mở tiệc, cả gia đình tập trung đông đủ.
Ngô Bình phát hiện Lý Hoằng Đào đã thay bạn gái mới, Quách Tình không biết đã đi đâu.
Anh đá cậu ta một cái rồi hỏi: “Người em yêu nhất đâu rồi?”
Lý Hoằng Đào: “Cô ấy đi du học rồi, học lên thạc sĩ”.
Ngô Bình nhìn cô bạn gái mới của cậu ta thì thấy cô ấy chỉ tầm 17 tuổi, gương mặt rất xinh đẹp, hình như là người bản địa.
Ngô Bình không bận tâm nhiều, mà bàn với ông nội sắp xếp công việc cho Lý Niệm Tổ.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, ông định để bố cháu tiếp quản việc kinh doanh ở trong nước, cháu thấy sao?”
Ngô Bình: “Bố cháu chưa có kinh nghiệm kinh doanh, ông cứ để chú làm đã ạ”.
Lý Vân Đẩu xua tay: “Không được, tuy Niệm Tổ chưa có kinh nghiệm, nhưng ông sẽ cho người hướng dẫn”.
Ngô Bình: “Ông ơi, cháu thấy thay vì để bố cháu tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, hay để bố cháu tự khởi nghiệp đi ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Hả? Cháu có ý gì à?”
Ngô Bình: “Giờ Vân Đỉnh là một miếng thịt ngon, mà chúng ta đang giữ rất nhiều đất, cháu muốn xây một thành phố mới”.
Đây là suy nghĩ mới nảy ra trong đầu Ngô Bình, nếu sau này Vân Đỉnh thành khu kinh tế mới, các công ty và xí nghiệp sẽ mọc lên như nấm. Công ty thì cần văn phòng, còn các công nhân thì cần mua hoặc thuê nhà.
Nếu có thể xây nhà và trung tâm thương mại thì chắc chắn sau này sẽ trở thành khu vực trung tâm của khu kinh tế.
Lý Vân Đẩu: “Lý Mai có nói với ông chuyện này rồi, nhưng ông thấy hơi lo. Cháu thấy đấy, nhà họ Chu có thể đến tận nhà để đe doạ chúng ta. Nếu biết chúng ta có miếng bánh ngon kia thì kiểu gì cũng có nhiều người tới sinh sự hơn. So với quyền lực thì các hộ giàu có như chúng ta như ngọn cỏ mong manh trước gió thôi”.
Ngô Bình: “Ông, dù gì cháu cũng là Long chủ của Thiên Long, họ không thể động vào cháu được đâu”.
Lý Mai: “Nhưng nhận nhiều công trình như thế thì vốn phải lớn lắm”.
Ngô Bình: “Yên tâm, vốn thì mình khỏi lo”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừ, cháu tính sao mà làm, ông sẽ ủng hộ hết mình. Ông chỉ lo có người gây bất lợi cho nhà mình thôi. Giờ ổn rồi, có Tiểu Bình ở đây thì còn ai dám động đến chúng ta nữa?”
Lý Hoằng Đào vô cùng bội phục Ngô Bình: “Đúng, anh em quá đỉnh luôn!”
Ngô Bình lườm cậu ta: “Hoằng Đào, em đừng suốt ngày lêu lổng nữa, anh sẽ đăng ký cho em một lớp quản lý doanh nghiệp, liệu hồn học hành cho cẩn thận”.
Nghe thấy phải đi học, Lý Hoằng Đào quýnh lên: “Thôi, em sợ nhất là học đấy, anh bảo em làm gì cũng được, nhưng đừng bắt em đi học”.
Ngô Bình bật cười: “Thế à? Làm gì cũng được hả?”
Lý Hoằng Đào gật đầu, sau đó nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương. Bây giờ, cậu ta biết rõ một điều, lời nói của Ngô Bình có trọng lực ngang với ông nội nên cậu ta không dám cãi lời.
Ngô Bình: “Được, thế ngày mai em đi làm đi, làm từ cấp thấp nhất. Anh sẽ giấu thân phận của em, nếu em làm việc lơ mơ thì phải ngoan ngoãn đi học”.
Lý Hoằng Đào: “Được, em sẽ chăm chỉ làm việc”.