Chu Nhược Tuyết bỗng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng một cách vô cớ, cô ấy khẽ nói: "Vậy anh phải cẩn thận". Sau đó cô ấy và ông Hà kéo đám học sinh đang run lẩy bẩy đi xuống tầng.
Ngô Bình cách người đàn ông trung niên khoảng 50 mét, họ nhìn nhau chằm chằm, không ai động đậy.
"Tôi cứ nghĩ mãi tại sao cậu thiếu niên này lại hại người, thì ra là có người ngấm ngầm thao túng đằng sau". Ngô Bình nói: "Ông hại chết những học sinh vô tội đó vì mục đích gì?"
Người đàn ông trung niên nói: "Không ngờ chuyện đã qua sáu năm rồi mà vẫn có người chạy tới đây để điều tra". Giọng ông ta trầm thấp, là giọng nam trung, trầm bổng du dương.
Ngô Bình nói: "Ông tự dưng xuất hiện để làm gì, muốn giữ tôi lại sao?"
"Đúng vậy". Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Oán linh đó là thành quả mà tôi đã cực khổ lên kế hoạch suốt bảy năm, thế mà giờ lại bị cậu đưa vào vòng luân hồi, cậu nói xem sao tôi có thể tha cho cậu được?"
Ngô Bình gật đầu: "Thực ra tôi cũng không được coi là người trong giang hồ, chỉ vừa hay biết được một số mánh vu thuật thôi. Nếu ông muốn ra tay thì nhanh lên, tôi không có thời gian để lãng phí với ông đâu".
Người đàn ông trung niên cười lớn: "Cậu phải biết là cả tòa nhà này đã bị tôi bày cấm chế, những người cùng đi với cậu sẽ không ai có thể thoát được".
"Thế sao?". Ngô Bình rất bình tĩnh, cho dù đang trong đêm tối anh vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, đằng sau lưng người đàn ông có dán một tấm giấy, ông ta hoàn toàn không phải bản chính mà chỉ là một thi thể bị người khác khống chế!
Anh âm thầm quan sát, nhìn thấu vạn vật, đưa mắt bao quát cả tòa nhà. Anh phát hiện ngay dưới anh có một ông già gầy đét đang lẩm bẩm gì đó, mắt nhìn lên trên.
"Đang rủa tôi đấy à?"
Ngô Bình tức điên, anh hô lớn: "Bây giờ ông bỏ cuộc vẫn còn kịp..."
Từ "kịp" vừa dứt thì anh đã giẫm nát một mảng bê tông, một đống bê tông và bụi bặm liền ập xuống.
Ở ngay dưới, ông già gầy đét đang niệm chú, trong lúc bối rối ông ta liền lao sang bên cạnh.
Ngô Bình lao xuống, thuận thế đạp lên lưng ông ta.
Tiếng "rắc rắc" vang lên, sống lưng ông già gầy đét bị giẫm gãy. Ông ta liền liệt ngay tại chỗ, tiểu luôn ra quần.
Ông già này biết vu thuật, nhưng chẳng có bản lĩnh gì mấy, cũng chỉ là cảnh giới Lực, thế là Ngô Bình chỉ tung một chiêu thôi đã bị hạ gục.
Anh đi lên trước cắm mấy cây kim lên đầu ông ta. Ánh sáng trong mắt ông già gầy đét liền dần biến mất, mặt ông ta tràn đầy kinh hoàng: "Sao cậu biết tôi đang trốn ở dưới!"
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, anh tát lên mặt ông ta: "Ông già, vừa nãy ông rủa tôi đấy à?"
"Đúng vậy! Tôi đang niệm Lạc Hồn chú, suýt nữa đã thành công rồi, tiếc là chỉ thiếu một bước nữa thôi", vẻ mặt ông ta vô cùng cay độc.
Ngô Bình lại tát thêm cái nữa khiến răng ông ta bị đánh nát, máu chảy lênh láng: "Ông bảo ông bày cấm chế ở đây à?"
"Không có cấm chế, tôi lừa cậu đấy". Sau khi bị ăn hai cái tát, lửa giận của ông ta đã bị dập dắt, không dám cứng rắn như trước đó nữa.
Ngô Bình nói: "Nói đi, vì sao lại hại những cô gái đó?"
Ông già nói: "Tôi tu 'Quỷ đạo', hồn phách của thiếu niên đó rất phù hợp để luyện chế oán linh. Để oán linh mạnh hơn thì phải giết nhiều người hơn, hấp thu thần hồn của họ để oán linh càng mạnh".
Ngô Bình hừ một tiếng, anh giơ tay sờ đầu ông già. Anh sờ được một tấm gỗ liễu, trơn bóng nhẵn nhụi, hình như là đồ cổ.
Ông già kinh hãi: "Đừng động vào nó!"
Ngô Bình giở ra xem thì phát hiện trong tấm gỗ có một luồng sáng, không biết là thứ gì.
Anh nói: "Trong này có thứ gì sao?"
"Đây là Quỷ bài tổ truyền của Lệ Quỷ môn chúng tôi, trong đó phong ấn ác linh cực kỳ lợi hại", ông ta nói.
Ngô Bình không hề tin, anh cất tấm gỗ đi, nói: "Người ở trên đó cũng là do ông giết sao?"
"Cậu ta là giáo viên trong trường, tối nay tăng ca không về nhà. Thế nên tôi liền giết cậu ta rồi dùng bùa khống chế, thu hút sự chú ý của cậu".
"Ông đúng là tội đáng muôn chết!". Ngô Bình lắc đầu: "Giết người bừa bãi, đúng là không có chút nhân tính nào."
Nói xong anh đánh lên người ông ta mấy cú nhanh như chớp, không chỉ bí mật hạ Ngũ độc mà còn đâm thêm vài cây kim để ông ta không được sống quá sáu tiếng.
Ông già kêu lên thảm thiết, ông ta thốt lên: "Cậu đã làm gì với tôi?"
Lúc này đám ông Hà cũng nghe thấy tiếng động nên vội vàng xông vào, khi thấy đống hỗn độn trong phòng học thì họ đều sững sờ.
Chu Nhược Tuyết hỏi: "Ngô Bình, ông ta là ai vậy?"
"Ông ta chính là hung thủ giết người. Cái xác trên tầng chính là do ông ta giết, mọi người mau tới tầng hai đi".
Chu Người Tuyết và Hà Tất Sĩ vội vàng chạy lên, mà Ngô Bình thì bật người nhảy lên tầng hai qua lỗ hổng trên sàn, gỡ là bìa đằng sau lưng cái xác ra.
Vừa tháo lá bùa ra, người này đã ngã ra đất. Làn da người này thâm đen, đã chết từ rất lâu rồi.
Anh lại nhảy xuống thông qua lỗ hổng, lục soát trên người ông già. Anh tìm ra một túi Bách bảo, trong đó có rất nhiều đồ.
Anh không nhìn kỹ mà cất đi trước.
Ông già thấy anh lục đồ của mình thì vừa tức vừa sốt ruột: "Lệ Quỷ môn của tôi có rất nhiều cao thủ, cậu dám làm thế với tôi thì Lệ Quỷ môn sẽ không tha cho cậu đâu!"
Ngô Bình thấy ông ta nói nhiều quá liền tát một cái khiến ông ta ngất đi.
Lúc này Hà Tất Sĩ đã tìm được cái xác, liền gọi điện cho bên trên để đưa người đến chi viện.
Ngô Bình không tiện ở lại, liền nói: "Đừng nhắc đến tôi nhé".
Hà Tất Sĩ hiểu rằng Ngô Bình không muốn tham gia vào vụ án, liền nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ nói là do tôi phát hiện, tôi và Chu Nhược Tuyết đã khống chế hung thủ, cậu cứ về trước đi".
Chu Nhược Tuyết nói: "Ngô Bình, để tôi lái xe đưa anh đi".
Anh phất tay: "Không cần, tôi bắt xe là được".
Sau khi giải quyết xong mối họa này Ngô Bình mới yên tâm, sau này Tiểu Mi có thể yên tâm đi học rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK