Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Hiếu Tiên ha ha cười lớn đáp: “Tại sao lại bán đứng hắn ta ư? Tôi chỉ là một người bình thường không phải cao thủ võ lâm như các người chỉ làm một nhiệm vụ cũng kiếm được mấy triệu tệ. Một điều tra viên quèn như tôi một năm thu nhập không tới ba trăm nghìn tệ. Tôi có vợ có con, tôi cũng muốn được sống một cuộc sống giàu sang, tốt đẹp. Như vậy là sai sao?”

Dương Đoạn tát cho ông ta một cái khiến Đinh Hiếu Tiên hộc máu. Ông ta nói tiếp bằng giọng căm hận: “Còn nữa, các người trước giờ vẫn luôn coi thường tôi, cho rằng một kẻ như tôi không có giá trị gì! Tôi làm vậy để chứng minh cho các người thấy tôi còn có giá trị hơn tất cả các người!”

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông đã giải được bí ẩn trong tập thơ?”

Đinh Hiếu Tiên kiêu ngạo: “Không sai, sau nhiều năm nghiên cứu tôi đã tìm ra được thông tin giấu trong tập thơ cổ đó!"

Lúc này, Hàn Bảo và Lưu Thiền đã khống chế được Võ Thần ban nãy. Đối phương không ai khác chính là Ishihara Bon. Lúc này hắn đã bị thương nặng, không ngừng thổ huyết.

Ngô Bình tạm thời chưa xử lý hắn ta ngay mà đi tới trước mặt Võ Thần vừa bị anh đánh bại, giật mặt nạ da người của hắn ra rồi cười lạnh, hỏi: “Kyo Sato phải không?”

Kyo Sato nhìn có vẻ còn rất trẻ, hắn hừ lạnh đáp: “Chúng tôi đã hành sự cẩn trọng như vậy mà vẫn bị các người phát hiện. Bái phục”.

Ngô Bình: “Không cần vội bái phục tôi. Kyo Sato, các người tìm thấy vị trí của tà ma kia rồi phải không?”

Kyo Sato đột nhiên bật cười ác độc, đáp: “Các người đến muộn rồi! Ba tiếng trước bọn tôi đã thả tà ma đó ra ngoài rồi!”

Lâm Bạch đi tới tát cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nói ngay, tà ma đó bị phong ấn ở đâu?”

Kyo Sato cười như điên dại, đáp: “Tao sẽ không nói đâu. Tà ma đó chắc chắn sẽ khiến nước Viêm Long chúng mày phảii trả một cái giá vô cùng tàn khốc! Ha ha”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ rằng không nói thì tôi không có cách trị anh sao?”

Nói rồi, anh đem số bột thôi miên còn lại trên người thổi vào mũi Kyo Sato. Sau đó anh niệm vài câu chú, thi triển Khối Luỹ Thuật.

Kyo Sato mặc dù là Nhẫn Thánh rất mạnh nhưng hiện giờ đã bị áp chế, lại thêm công dụng của thuốc thôi miên nên chẳng mấy chốc đã không chịu nổi nữa, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Vài phút sau, mắt hắn đờ đẫn, hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ.

Ngô Bình: “Kyo Sato! Từ giờ trở đi, tôi là chủ nhân của anh! Giờ hãy trả lời những câu hỏi của tôi!”

Kyo Sato đôi mắt vô hồn, chậm rãi đáp: “Vâng thưa chủ nhân”.

Ngô Bình: “Các người đã tìm thấy tà ma?”

Kyo Sato: “Vâng thưa chủ nhân, tà ma đã được phóng thích”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Vậy thông tin giấu trong tập thơ đó là gì?”

Kyo Sato: “Nó nói rằng tà ma này tu vi cao thâm, từng nhập vào xác hoàng đế thời Đường Lý Long Cơ. Sau này bốn vị cao tăng liên thủ với nhau mới trấn áp được nó”.

Ngô Bình: “Sau khi giải phóng tà ma, các người có biết nó đi đâu không?”

Kyo Sato lắc đầu: “Sau khi phá phong ấn thì chúng tôi đều chạy trốn ra phía xa, không biết tà ma đi về hướng nào”.

Ngô Bình cau mày, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đưa tôi đến hiện trường!”

Ngô Bình bảo những người còn lại ở yên đó còn anh và Kyo Sato lên một chiếc xe, sau đó anh bảo hắn ta chỉ đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK