Bạch Băng tỏ vẻ tự trách: “Là tại con, nhà mình còn nợ nần nhiều mà con…”
Mẹ Bạch Băng ôm chầm lấy con gái: “Băng Băng, con đừng nói linh tinh, chuyện năm đó con không hề sai, là chúng ta gặp phải kẻ xấu”.
Bạch Băng ôm mẹ mình rồi rơi lệ, cảm giác áy náy cuộn dâng.
Ngô Bình cười nói: “Bác ơi, tên lừa đảo đó đã bị bắt rồi, vài hôm nữa tiền mà hắn lừa mọi người sẽ được trả lại”.
Mẹ Bạch Băng càng thêm kinh ngạc: “Bắt được rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Cháu làm việc ở đội cảnh sát hình sự, thời gian qua cháu luôn theo sát vụ này”.
Mẹ Bạch Băng mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Tiểu Bình, bác cảm ơn cháu, đây chính là tâm bệnh của bác, giờ là xong rồi”, nói rồi, người phụ nữ rơi lệ.
Năm đó đã có nhiều chuyện tồi tệ xảy ra, chồng bà ấy mất, nhà thì nợ cả đống tiền, điều đó làm mẹ Bạch Băng luôn sống trong lo lắng thấp thỏm. Bà ấy không dám thể hiện ra ngoài vì sợ ảnh hưởng đến con gái, vì ngày ấy Bạch Băng đã chịu đả kích nặng nề, thậm chí còn có suy nghĩ tự tử.
Ngô Bình cười nói: “Việc cháu nên làm thôi ạ, bác đừng cảm ơn làm gì. Cháu sẽ kê một toa thuốc, ngày mai bác hãy đi mua rồi uống mười ngày liên tục, đảm bảo sẽ thấy khoẻ hơn ạ”.
Mẹ Bạch Băng gật đầu: “Ừ, bác nhớ rồi”.
Bạch Băng vui mừng nói: “Bao giờ mẹ khoẻ lại thì đến huyện Minh Dương ở với con nhé”.
Mẹ Bạch Băng giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng Bạch Băng và Ngô Bình đã ăn rồi nên không ăn thêm nữa.
Song, mẹ Bạch Băng vẫn rất nhiệt tình chạy vào bếp chuẩn bị cả đống đồ ăn, sau đó mời Ngô Bình thưởng thức.
Ngô Bình bó tay nên đành ngồi nói chuyện với Bạch Băng trong lúc mẹ cô ấy nấu nướng. Chờ khi đồ ăn xong xuôi, Bạch Băng đã no nên chỉ chấm mút một chút.
Ngô Bình thì vẫn ăn tiếp được, nên cứ thế đánh chén ngon lành.
Thấy Ngô Bình ăn ngon, mẹ Bạch Băng rất vui. Đã lâu rồi trong nhà bà ấy không có bóng dáng đàn ông, hai mẹ con ăn như mèo như chứ không ăn to nói lớn như này, mẹ Bạch Băng thầm nghĩ con gái mình nên tìm một cậu bạn trai như thế này mới tốt.
Ăn uống xong, Ngô Bình lại uống trà rồi nói: “Bác ơi, cháu để toa thuốc ở đây nhé, giờ cháu phải về rồi”.
Mẹ Bạch Băng cười nói: “Nay muộn rồi, hay mai cháu hãy về”.
Ngô Bình vội nói: “Thôi ạ, cháu ở lại không tiện…”
“Không tiện cái gì, nhà bác có phòng trống mà, cháu ở đây là được”.
Mẹ Bạch Băng quyết giữ Ngô Bình, hết cách nên anh đành đồng ý.
Vì có mẹ của Bạch Băng ở đây nên Ngô Bình ngại không dám chạy sang phòng Bạch Băng chơi, hơn mười giờ tối thì anh về phòng nghỉ ngơi. Hai mẹ con Bạch Băng thì trò chuyện không ngớt đến tận đêm khuya.
Ngô Bình ngồi thiền trong phòng. Đến khi trời sáng, anh kéo rèm cửa sổ ra thì nhìn thấy biển hiệu mỳ thịt bò ở quán đối diện nhà, anh chợt nhớ tới có một người ở huyện Cái đã sưu tầm được khá nhiều dược phách, sau đó phân vân không biết có nên tới chơi không.
Nghĩ tới đây, Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của Đồ Bảo Toàn.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, một giọng nói sang sảng vang lên: “Alo, ai thế?”
Ngô Bình nói: “Đồ Bảo Toàn, tôi là Ngô Bình, tôi đang ở huyện Cái”.