Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu quay về học viện, gặp lại phó viện trưởng Mộng San. Mộng San chuyển mười triệu điểm tích lũy vào thẻ học viên của cậu, với tấm thẻ này, cậu có thể vào Trân Bảo Các của học viện để đổi đồ.

Mộng San nói: “Thật ra học viện hoàng gia cũng có xây dựng cơ sở ở tiên giới, chỉ là mang tên khác. Cơ sở ở tiên giới có tên là Hoàng Thiên Môn”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoàng Thiên Môn nằm ở tiên giới nào?”

Mộng San: “Hiện nay nằm ở tiên giới Vạn Kiếm. Qua hơn ngàn năm phát triển, giờ đây Hoàng Thiên Môn đã là tông môn nhất phẩm, có hơn ba ngàn đệ tử, trong đó có gần hai trăm đệ tử chân truyền, chín đệ tử tinh anh. Có điều mấy năm gần đây, Hoàng Thiên Môn luôn hoạt động đơn độc nên tôi hi vọng cậu có thể đến Hoàng Thiên Môn một chuyến, làm giúp tôi một việc”.

Ngô Bình chớp mắt: “Chuyện gì?”

Mộng San bình thản đáp: “Cậu đến nhận thân phận đệ tử nòng cốt của Hoàng Thiên Môn”.

Ngô Bình hỏi: “Trở thành đệ tử nòng cốt sẽ được lợi ích gì?”

“Lợi ích rất nhiều. Chẳng hạn như cậu có thể nhận được hai phần tài nguyên của tông môn. Quan trọng nhất là mấy năm nay, Hoàng Tông Môn đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của học viện Hoàng Gia, tôi để cậu đi là vì muốn để họ biết học viện là cái gốc của họ, họ mãi mãi cũng không thể tách ra được”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Được, tôi có thể đi một chuyến”.

Vốn dĩ cậu cũng muốn đến tiên giới Vạn Cổ một chuyến, giờ nhận nhiệm vụ này vừa hay có lý do chính đáng.

Mộng San thấy Ngô Bình sảng khoái đồng ý thì rất hài lòng, nói: “Cấm địa Thượng Cổ sắp khởi động, đợi sau khi cậu ra khỏi cấm địa Thượng Cổ rồi hẵng đến Thiên Hoàng Môn cũng không muộn”.

Mục đích Ngô Bình đến đây là Thiên Hoàng Môn, cậu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

“Bảy ngày sau”. Mộng San nói: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vào cấm địa Thượng Cổ. Ở đó có nhiều cơ hội, nhưng nguy hiểm cũng nhiều, cậu sẽ gặp được thiên tài của thế lực lớn ở tiên giới, bọn họ rất tàn nhẫn, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Mộng San hỏi cậu: “Bảy ngày sau cậu hãy đến đúng giờ”.

“Được”.

Ngô Bình ra ngoài, Diệp Ngưng Băng đã đợi cậu bên ngoài từ lâu, cô ấy cười, nói: “Ngô Bình, chúng ta đến kho Trân Bảo đi”.

Ngô Bình cầm mười triệu điểm tích lũy trong tay, trong lòng hớn hở: “Tôi đang định đi đây, Ngưng Băng, chúng ta đến thẳng kho báu hoàng gia sao?”

Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Kho Thượng Tam cũng có rất nhiều đồ quý giá, hơn nữa giá cũng tương đối. Mặc dù kho của hoàng gia có nhiều đồ quý hơn nhưng giá lại cao chót vót, vì vậy tôi đề nghị đến kho Thượng Tam dạo một vòng trước, sau đó hãy đến kho của hoàng gia”.

Ngô Bình đồng ý rồi lập tức để Diệp Ngưng Băng dẫn đường, đến một trong những kho thuốc của kho Thượng Tam.

Nhà kho này đã tích lũy cả nghìn năm, trong đó có rất nhiều dược liệu và đan dược, có một số thứ đã tuyệt chủng từ lâu. Ngô Bình am hiểu tu luyện đan dược nên nơi đầu tiên cậu đến chính là kho thuốc.

Trong kho thuốc chứa nhiều nhất là dược liệu, có rất ít đan dược, hơn nữa phẩm chất cũng bình thường. Dược liệu trong kho thuốc có loại được phong ấn bằng thủy tinh, một vài loại quý giá thì được bỏ vào trong bình lọ có pháp lực.

Dược liệu trong bình pháp lực, giá trị thấp nhất cũng đến mấy nghìn điểm tích lũy, những loại được phong ấn bởi thủy tinh thì cần mấy trăm đến mấy nghìn điểm tích lũy.

Trong mắt Ngô Bình, dược liệu không chia ra mắc hay rẻ, mà chỉ khác nhau ở cách dùng. Vì thế, cuối cùng cậu chọn ra hơn hai trăm gốc dược liệu được phong ấn bởi tủy tinh từ trong kho thuốc, cùng với bốn mươi bảy gốc dược liệu đặt trong bình pháp lực. Đổi lại những dược liệu này, thì dùng hết cũng gần sáu trăm nghìn điểm tích lũy.

Sau đó, cậu lại đi đến kho vũ khí và kho đạo. Trong đó, kho vũ khí chứa phần lớn là binh đao, bùa chú, pháp khí, giá cả đều không hề rẻ. Trong kho vũ khí cũng không có nhiều thứ vừa ý, cậu chỉ chọn được hai lá bùa, tiêu hết bảy tám mươi nghìn điểm tích lũy.

Trong kho đạo thì có chứa mấy thứ như công pháp, võ học. Ngô Bình chỉ dạo bên trong mười mấy phút rồi rời đi, thực sự những thứ truyền thừa bên trong quá đơn giản, cậu không quan tâm.

Cuối cùng cậu mới tiến vào kho hoàng gia, trong kho hoàng gia có chứa đủ thứ vật dụng, cái gì cũng có. Tiến vào kho hoàng gia, kết cấu bên trong cũng khác hẳn, không chỉ có không gian rộng hơn, mà các giá kệ dùng để chứa vật dụng cũng được làm bằng vật liệu khá quý.

Chỉ là, Ngô Bình vẫn chỉ thích dược liệu, mà dược liệu ở đây càng nhiều hơn. Nhưng giá cả cũng cao hơn, dược liệu rẻ nhất trong này, một gốc cũng phải dùng đến hơn trăm nghìn mới đổi được.

Trong kho hoàng gia, có cả chục nghìn gốc dược liệu đủ các loại, toàn bộ đều được đặt trong bình pháp lực. Ngô Bình chọn lựa đúng hai tiếng đồng hồ, chọn ra được bảy mươi mốt gốc dược liệu, dùng hết chín triệu hai trăm điểm tích lũy.

Đối xong, điểm tích lũy trong tay cậu còn chưa đến mười nghìn, đã dùng hết để đổi một vài ngọc thạch trân bảo quý giá.

Rời khỏi kho trân bảo, cậu ít nhiều cũng có chút thất vọng, trong kho bảo vật hoàng gia nhưng cũng không có vật gì khiến cậu bất ngờ.

Diệp Ngưng Băng bận làm việc khác, cậu bèn gọi điện thoại sang. Hôm qua Diệp Ngưng Băng nói có chuyện cần cậu giúp, nhưng vì hôm qua có Mộc Băng Thiền và Lưu Tử Khải nên cô ấy chưa nhắc đến chuyện kia.


Đầu bên kia điện thoại, hơi thở Diệp Ngưng Băng yếu ớt, nói: “Ngô Bình, tôi bị thương nặng rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK