“Ầm!”
Pháp Khiếu chấn động, sức mạnh đỏ đen tác động lẫn nhau tạo ra một loại sức mạnh hoàn toàn mớ, sức mạnh nặng so với sức mạnh mà cậu đã hấp thu trước đó cũng có điểm khác nhau, càng tinh khiết và chính tông hơn.
Mèo đen: “Cậu Ngô, cấm chế này có thể nghịch chuyển thời gian, chỉ là sử dụng một lần thì phải làm lạnh một thời gian”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Nghịch chuyển thời gian?”
“Đúng vậy. Đợi ra khỏi đại điện, cậu có thể tìm cơ hội thử nghiệm hiệu quả của nó thử xem”.
Ngô Bình: “Nghịch chuyển thời gian, là cục bộ thôi sao?”
Mèo đen: “Cấm chế này có thể ảnh hưởng đến thời gian vũ trụ, lấy một đoạn trong dòng sông thời gian, sau đó đưa cậu vào bất kỳ một thời điểm nào đó”.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, cậu quay người rời khỏi đại điện, lập tức bay xuống núi.
Cậu vừa đi ra đã phát hiện mặt đất bên ngoài đã ẩm ướt, hình như trời đã đổ mưa, thời tiết lúc này lạnh hơn lúc nãy nhiều.
Đào Thành và Nhạc Thiên Bá vẫn còn đứng ở đó, nhưng có vẻ như đã đứng rất lâu rồi.
Thấy ngô Bình đi ra, Đào Thành thở phào một hơi, thảm thương kêu lên: “Đại ca, anh dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng anh không ra ngoài được nữa chứ, hu hu…”
Ngô Bình lập tức trừng mắt: “Cậu khóc gào cái gì, chẳng phải tôi chỉ mới vào có mấy phút thôi sao?”
Đào Thành trừng mắt: “Mấy phút? Vỏn vẹn cả bảy ngày đấy! Bảy ngày nay mưa ba trận, gió bão hai trận, tóc tôi cũng bị thổi loạn rồi đây!”
Ngô Bình lập tức kinh ngạc, nhưng sau đó đã hiểu ra chuyện gì, đây chắc chắn là do sức mạnh cấm kỵ kia ảnh hưởng đến tuyến thời gian đưa cậu đến bảy ngày sau!
Nhạc Thiên Ba thấy cậu không sao cũng thở phào, vội hỏi: “Ngô trưởng lão không sao là tốt rồi. Không biết có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ nói: “Tôi hấp thụ được một vài sức mạnh”.
Nhạc Thiên Ba sáng mắt: “Ngô trưởng lão đã đi mấy bước trong đó?”
Ngô Bình hỏi ngược lại: “Thiên Nhạc tổ sư các ông đi được mấy bước vậy?”
Nhạc Thiên Ba: “Sáu bước!”
“Đây chính là nguồn gốc của Thiên Nhạc Lục Thức sao?” Ngô Bình cười nói: “Tôi đi được bảy bước”.
Cậu cũng không tiện nói quá nhiều, dù sao nếu vượt qua tổ tiên nhà người ta quá nhiều thì mặt mũi Thiên Nhạc Tông cũng khó xem.
Nhạc Thiên Ba vui mừng: “Tốt quá rồi!”
Ngô Bình cảm nhận một lát, sức mạnh lúc trước cậu hấp thụ cũng không có tác dụng gì, dù sa cậu cũng đã có được căn nguyên của những sức mạnh này rồi, sức mạnh tạo ra thì càng cao cấp hơn.
Cậu nói: “Nhạc tông chủ, sức mạnh này đối với tôi không có tác dụng gì, tôi giao nó lại cho ông vậy”.
Nhạc Thiên Ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Chuyện này…”
Ngô Bình: “Đào Thành là anh em của tôi, ông là bố vợ của cậu ấy, không cần khách sáo”. Nói rồi, cậu vươn tay ấn vào đầu Nhạc Thiên Ba, cậu đưa ba phần sức mạnh mà cậu hấp thụ được vào trong người đối phương.
Những luồng sức mạnh này đã được cậu luyện hóa, rất dễ bị hấp thụ. Lúc này, Nhạc Thiên Ba đã cảm nhận được một luồng sức mạnh sôi sục trong người, vô cùng mạnh mẽ!
Ông ta vô cùng kích động, bái lạy Ngô Bình: “Cám ơn đại ân Ngô trưởng lão! Nhạc Thiên Ba tôi đời đời ghi nhớ!”
Ngô Bình: “Tôi giao phần sức mạnh còn lại cho Đào Thành, mọi người cùng nhau tu luyện Thiên Nhạc Lục Thức, chắc chắn sẽ khiến Thiên Nhạc Tông rạng danh”.
Đào Thành cười nói: “Đại ca, có của tôi nữa sao?”
Ngô Bình ấn vào đầu anh ta, đưa bảy phần sức mạnh còn lại vào trong người anh ta.