Ngô Bình hỏi một chủ sạp: “Ông chủ, một năm ông làm ở đây thì kiếm được bao nhiêu?”
Chủ quầy cười đáp: “Không nhiều, chỉ đủ ăn thôi. Mỗi năm, tôi kiếm được khoảng năm, sáu mươi nghìn tiền báu”.
Ngô Bình: “Tôi cho ông 500 nghìn tiền báu, sau này ngày nào cũng cũng phải kinh doanh ở đây. Nhưng nếu bọn trẻ kia đến ăn thì ông không được thu tiền”.
Ông chủ nghe xong thì vui mừng nói: “Được, tôi đồng ý”.
Trên con phố phải có trên một trăm sạp hàng, Ngô Bình đều dùng cách đó để thuyết phục các chủ sạp, anh sẽ thanh toán tiền trước năm năm cho họ, mục đích là để đám trẻ con cơ nhỡ được ăn uống miễn phí.
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng em tốt quá, không chịu được khi thấy người dân chịu khổ”.
Ngô Bình: “Anh là Nhân Hoàng, thấy bọn trẻ sống khổ sở, anh không chịu được”.
Anh trầm tư một lát rồi nói: “Hân Nguyệt, nếu anh là Hoàng đế thì em có thể trị vì đất nước giúp anh không?”
Lam Hân Nguyệt ngẩn ra: “Chồng, anh muốn làm Hoàng đế ư?”
Ngô Bình: “Ừ, nhưng làm Hoàng đế lắm việc lắm, một mình anh không làm được, vì thế cần có người giúp, em hộ anh nhé?”
Lam Hân Nguyệt: “Em từng quản lý Vương phủ rồi nên cũng có kinh nghiệm, dù trước kia làm không tốt lắm, nhưng em có thể học”.
Ngô Bình hỏi: “Hoàng triều Hắc Thuỷ có năng thần trị thế không?”
Lam Hân Nguyệt: “Có, đến bố em ngày trước còn ngưỡng mộ họ mà. Nhưng sau khi tân Hoàng đăng cơ, các lão thần này đều hồi hương hoặc bị đày đi nơi khác, thậm chí có người còn ngồi tù”.
Ngô Bình: “Ừm, Hẫn Nguyệt, sau này em hãy để ý đến họ, để họ nhớ chúng ta”.
“Vâng”.
Đã sắp tới thời gian dự tiệc trong cung, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã vào cung. Nơi diễn ra yến tiệc rất rộng, hiện đã có cả nghìn vương công đại thần ở đây, hầu hết là người Ngô Bình không quen, vì thế anh chẳng chào hỏi ai, mà chỉ ăn uống và nói chuyện với Lam Hân Nguyệt.
Đồ ăn trong cung rất ngon, từ khi vào đây, miệng Ngô Bình hoạt động hết công suất, các cung nữ phải thay bát đĩa đồ ăn liên tục.
“Hân Nguyệt, cao thủ số một của hoàng triều là ai?”
Lam Hân Nguyệt: “Là Quốc sư Hách Liên Hoàng Đồ, ông ta là môt cường giả cấp Đạo Quân. Dưới Quốc sư còn có bốn vị đại tướng quân Kim Tiên bán bộ, họ cũng có thực lực mạnh lắm. Đương nhiên, trong số các quần thần cũng có nhiều Chân Tiên phi phàm, ai cũng có địa vị cao hết”.
Ngô Bình: “Thế chứng tỏ, thực lực của hoàng triều cũng mạnh nhỉ”.
Lam Hân Nguyệt: “Vâng, đấy còn là ngoài mặt thôi. Hoàng triều còn có nhiều sát thủ lợi hại lắm, nếu quốc gia mà gặp nguy hiểm thì họ sẽ xuất hiện ngay”.
Lúc này, phía trước chợt vang lên giọng nói: “Quận chúa Hân Nguyệt của phủ Chiến Vương đây mà?”
Ngô Bình nhìn lên thì thấy có một người thanh niên vừa béo vừa xấu đang nhìn tới đây, người đó nhìn chòng chọc vào Lam Hân Nguyệt.
Lam Hân Nguyệt cau mày nói: “Ra là thế tử Điển Vân”.
Người thanh niên ngồi xuống đối diện Lam Hân Nguyệt một cách tự nhiên, sau đó nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai? Người hầu trong phủ Chiến Vương à?”
Ngô Bình: “Tôi là ai không liên quan đến anh, cút!”
Ngô Bình không chút khách sáo mà đuổi hắn luôn.