Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông nói thế là có ý gì?”

Nguyệt Đông Thăng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thánh Phi rồi lạnh giọng nói: “Người bảo họ ám binh bất động chính là ông đấy!”

Nguyệt Thánh Phi cười mỉa: “Nguyệt Đông Thăng, ông đừng có nói bậy, ông có bằng chứng không?”

Nguyệt Đông Thăng: “Ông cần bằng chứng chứ gì? Được thôi!”

Ông ta vung tay lên, lập tức có hai cao thủ đi tới trước mặt một tu sĩ trung niên, sau đó đè ông ta xuống đất rồi dùng đao kề vào cổ.

Nguyệt Đông Thăng bước tới rồi lạnh lùng nói: “Ông là gia chủ của chi phía Bắc Nhất, cách nơi xảy ra sự việc gần nhất. Vì thế, ông sẽ nhận được thông báo đầu tiên, tại sao không cho quân đi chi viện?”

Nguyệt Thị đã trải qua nhiều năm phát triển nên đã có thêm các chi phụ ở các phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Trong đó chi phía Bắc chi ra thành Bắc Nhất, Bắc Nhị và Bắc Tam.

Gia chủ của chi Bắc Nhị nổi giận nói: “Nguyệt Đông Thăng, tôi không chi viện thì sao? Ông tưởng mình còn ra lệnh được cho tôi nữa à?”

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Tôi cho ông một cơ hội, hãy nói ra kẻ chủ mưu phía sau. Ông mà không nói thì tôi sẽ giết ông ngay”.

“Ông dám!”, người kia tức tối nhìn Nguyệt Đông Thăng mà không chút sợ hãi.

“Giết!”

Ngô Bình rút trường đao ra rồi chém tên đó, đầu ông ta rơi xuống đất, máu tươi bắn xa mấy mét.

Thấy thế, tất cả mọi người đều đứng hình. Ngay sau đó, cả đám đều bắt đầu hoàng sợ.

“Cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách giết người của Nguyệt Thị!”

“Đúng thế, người ngoài này dám giết gia chủ của chi phía Bắc Nguyệt Thị, xử lý hắn đi!”

Đám kia bắt đầu hét lên, sau đó định ra tay với Ngô Bình.

Vì thế, anh đã phóng khí tức của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh ra, đám kia lập tức im bặt, ai nấy đều có vẻ khiếp sợ.

Giết xong tên thứ nhất, Nguyệt Đông Thăng nhìn sang người thứ hai rồi nói: “Ông là gia chủ của chi Đông Nhất, bên thứ hai nhận được tin xin cứu viện chính là ông, tại sao không ra tay?”

Trông thấy đôi mắt đỏ ngàu của Nguyệt Đông Thăng, người đó cảm thấy nguy hiểm nên nhìn sang Nguyệt Thánh Phi rồi nói: “Gia chủ, là Nguyệt Thánh Phi yêu cầu chúng tôi làm vậy. Thật ra tôi cũng muốn đi chi viện lắm, nhưng ông cũng biết ông ta có thế lực mạnh ra sao rồi đấy, nên tôi không dám cãi lại”.

Nguyệt Thánh Phi nhăn mặt rồi lườm người kia.

Nguyệt Đông Thăng lại hỏi thêm vài người nữa, họ đều chỉ thẳng mặt Nguyệt Thánh Phi.

Lúc này, Nguyệt Thánh Phi tức tối đập bàn rồi hét lên: “Nguyệt Đông Thăng, ông khỏi cần hỏi nữa. Đúng là tôi không cho họ xuất quân đấy”.

Nguyệt Đông Thăng nhìn Nguyệt Thánh Phi rồi hỏi: “Ông có biết hành vi của mình đã hại chết bao nhiêu đệ tử của Nguyệt Thị không?”

Nguyệt Thánh Phi cười phá lên: “Chết vài nhân vật nhỏ thì có sao? Nguyệt Đông Thăng, ông đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, ngày xưa ông cũng dùng cách tương tự để ngồi lên vị trí này đấy thôi”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Tôi không thèm phí lời với ông. Giờ ông có hai lựa chọn, một là tự sát trước mặt mọi người để lấy cái chết đền tội! Hai là tôi sẽ đích thân ra tay, khi ấy gia đình ông cũng bị vạ lây đó”.

Nguyệt Thánh Phi không chút sợ hãi nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông tưởng tôi chưa có chuẩn bị gì à? Tôi đứng đây này, thích làm gì thì làm đi!”

Nguyệt Đông Thăng cười mỉa: “Có người bảo vệ ông à?”

“Đúng thế?”

Đột nhiên có một bà lão giàu nua đi từ bên ngoài vào. Lưng bà ta đã còng, lúc bước đi, người cong đến 90 độ.

Bà ta cầm một cái gậy đầu rồng, bên dưới trao một chỗi đầu lâu trẻ em.

Nhìn thấy bà ta, Nguyệt Đông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK