Buổi thi chiều sẽ bắt đầu lúc hai giờ, giữa trưa còn hơn hai tiếng đồng hồ, Ngô Bình bèn dẫn Hàn Băng Nghiên đến trung tâm thương mại gần đó đi dạo, mua mấy đồ lặt vặt.
Đến khi buổi thi chiều kết thúc, hai người lại quay về biệt thự trên núi.
Tu luyện mấy tiếng đồng hồ, Ngưu Thanh tiễn Diệp Ngưng Băng đi cũng đã về, cậu bèn đi đến Lâm phủ.
Hôm qua, Lâm Kiếm Phong vốn đã hẹn Ngô Bình, tám giờ tối gặp hoàng hậu ở đó. Thế nhưng, hôm qua Lâm Kiếm Phong đột nhiên gọi điện đến, hẹn lại thời gian gặp mặt vào mười giờ tối.
Tại Lâm phủ.
Ngô Bình vừa đến, Lâm Kiếm Phong đã đích thân ra ngoài đón, mời cậu vào trong phòng khách.
Bây giờ là chín giờ năm mươi lăm phút, hoàng hậu vẫn chưa đến, Lâm Kiếm Phong ngồi nói chuyện với cậu. Còn về Lâm Tương, anh ta cũng không lộ mặt.
“Anh Lâm, tại sao hoàng hậu nhất định phải gặp tôi?”, Ngô Bình hỏi.
Lâm Kiếm Phong cười ha ha: “Suy nghĩ của hoàng hậu đương nhiên tôi cũng không đoán được”.
“Hoàng hậu và thái hậu có quan hệ thế nào?” Ngô Bình hỏi. Cậu biết, hoàng hậu tiền nhiệm cũng chính là thái hậu bây giờ là công chúa hoàng triều, vậy vị hoàng hậu mới này e là cũng có quan hệ với cô ta.
Lâm Kiếm Phong cười nói: “Tôi biết không nhiều, chỉ biết hoàng hậu nương nương là cháu bên nhà ngoại của thái hậu, chị họ của hoàng đế”.
Ngô Bình cười nói: “Ra là vậy, chẳng trách”.
Nói chuyện mấy câu, đã đến mười giờ đúng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó có tám thị vệ mang đao đi vào, chia thành hai bên trái phải. Sau đó, bốn cung nữ dìu một người phụ nữ mặc đồ hoàng cung trông khoảng chừng hai mươi tuổi chậm rãi đi vào.
Người phụ nữ mặc đồ hoàng cung này có vẻ ngoài như tranh vẽ, khí chất cao quý, Ngô Bình nghĩ cô ta chính là hoàng hậu thì lại thấy Lâm Kiếm Phong tiến lên bái lễ: “Tiểu nhân bái kiến thái hậu!”
Ngô Bình ngây người, thái hậu, không phải nói là hoàng hậu đến sao?
Thái hậu khẽ cười, cô ta quan sát Ngô Bình, nói: “Cậu chính là người cho người gửi lời với hoàng hậu?”
Ngô Bình cũng không đứng dậy, nói: “Trí nhớ thái hậu tốt thật, là tôi gửi lời. Cô tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng đi”.
Thái hậu ngồi trên ghế đối diện, các cung nữ hầu hạ bên cạnh.
Cô ta khẽ hừ một tiếng, nói: “Cậu là vãn bối, lại vô lễ. Nói ra thì tôi và giáo chủ các cậu còn có quan hệ rất thân thiết. Nói về bối phận thì giáo chủ các cậu còn phải gọi tôi một tiếng bà cô đấy”.
Ngô Bình sững người, bà cô của giáo chủ?
Thấy Ngô Bình không tin, cô ta nói: “Cậu không tin thì quay về hỏi giáo chủ nhà cậu xem xem”.
Thật ra xuất thân của Ngô Bình là Kiếm Các, đệ tử Thái Hoàng Giáo chỉ là cách gọi bên ngoài của cậu thôi, đương nhiên cậu cũng không bị hù dọa, nói: “Sư tôn của tôi là ba vị chí tôn Kiếm Các, bối phận của bọn họ so với giáo chủ cao hơn không biết bao nhiêu. Nếu cô muốn nói như vậy, có lẽ cô còn phải gọi tôi một tiếng ông tổ rồi”.
Thái hậu không biết phải nói gì, thầm nói tên này không muốn chịu thiệt gì cả.
Ngô Bình biết thái hậu gặp cậu nhất định là có chuyện nên lại nói: “Thái hậu, mọi người đều là người thông minh, không cần phải lãng phí thời gian, cô cứ nói thẳng đi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
Thái hậu cũng thích Ngô Bình nói thẳng vào vấn đề, cô ta hắng giọng, nói: “Cũng không có gì. Tôi chỉ là muốn hỏi một câu, ma vật lúc đó, có phải đã bị sư tôn của cậu chém chết rồi không?”
Ngô Bình lập tức hiểu ra, thái hậu này nghĩ người giết thứ kia là sư tôn của cậu, vẻ mặt cậu không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Đúng thì thế nào?”
Thái hậu thấy cậu thừa nhận thì cười nói: “Vậy nội đan của ma vật đó, có thể nhường lại không?”
Ngô Bình giật mình trong lòng, cô ta không phải muốn thứ gì khác mà là ba viên nội đan vô dụng sao?
Cậu lập tức lắc đầu: “Sư phụ tôi muốn ba viên nội đan, e rằng không thể đưa ra được”.
Thái hậu vội nói: “Cậu Ngô, bổn cung sẽ không lấy không, tôi đồng ý dùng một món bảo vật để trao đổi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Không biết là bảo vật thế nào, quay về tôi sẽ hỏi sư phụ thử, xem xem ông ấy có đồng ý hay không”.
Thái hậu vung tay, một cung nữ lấy một cái khay đến, trên khay có để một chiếc hộp ngọc, vuông vức ngay ngắn, cũng không biết bên trong có gì.
Thái hậu nói: “Cậu Ngô, đây là một mảnh bùn đen lấy từ vùng đất Hỗn Độn, tác dụng của nó rất thần kỳ, có thể gây ô nhiễm tất thảy mọi pháp bảo, pháp trận. Nhưng những thứ dính vào nó đều sẽ mất đi tác dụng nhanh chóng”.
“Còn có thứ như vậy nữa sao?”, Ngô Bình động lòng, cầm lấy hộp ngọc, mở ra.
Thấy bên trong hộp ngọc quả nhiên có một khối bùn đen, còn tỏa ra mùi thối nhàn nhạt, cũng không biết tạo thành từ loại bùn gì.