Cùng lúc đó, khí tức đáng sợ khiến mấy người đó tái mặt, quay đầu định bỏ chạy. Nhưng không kịp nữa rồi, uy lực đáng sợ của thanh kiếm khổng lồ khiến họ không thể nào dùng sức được, hai chân hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của họ.
“Xin hãy nương tay”.
Một luồng sáng vàng từ trên núi vút ra, luồng sáng vút lên không trung, gặp gió thì lan ra, biến thành một ngọn núi màu vàng cao hơn ngàn mét, chặn ngay trước thanh kiếm khổng lồ.
Ngô Bình không dừng lại, lạnh lùng nói: “Chém”.
Một âm thanh lớn vang lên, ngọn núi màu vàng bị chém thành hai, tàn dư của kiếm khí ập xuống đất, hất văng những người trên mặt đất, ai nấy đều đứt gân gãy xương, ngũ tạng dập nát.
Ngọn núi bị chẻ làm hai, rơi xuống đất, đó là hai mảnh núi to bằng bàn tay.
Một người đàn ông tóc trắng từ trên núi bay xuống, tuổi tác không lớn lắm, nhưng ánh mắt lại có vẻ già nua. Anh ta thấy đồng bọn của mình đều bị thương nặng thì cố kiềm nén cơn giận trong lòng, chắp tay với Ngô Bình từ phía xa.
“Anh bạn, sao phải ra tay nặng đến thế?”
Ngô Bình nghe anh ta nói thế thì không kiềm được, giận đến bật cười: “Anh có mù không thế? Rõ ràng lúc nãy họ đã dùng phi kiếm muốn giết chúng tôi trước, nếu chúng tôi đánh không lại phi kiếm, lẽ nào người giả nhân giả nghĩa như anh sẽ ngăn cản họ sao?”
Câu nói đó khiến tu sĩ tóc bạc vô cùng tức giận, có điều anh ta vẫn cố nén cơn giận, nói: “Anh bạn, lúc nãy tôi đã không kịp ngăn cản, giờ tôi xin lỗi anh”.
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì thế giới còn có xung đột, đánh giết sao?” Ngô Bình nói rồi bước về trước một bước, sau đó thì xuất hiện ngay trên núi.
Người đàn ông tóc trắng thấy Ngô Bình xông lên núi thì hét lớn: “Không được lên núi”.
Ngô Bình vẫn không dừng lại, lạnh lùng đáp: “Chỉ dựa vào anh mà cũng dám quản tôi sao?”
Tu sĩ tóc trắng rối lên, chỉ tay phải lên không, hét lớn: “Mượn dùng Trảm Tiên Đài”.
Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng sấm vang lên, một cơn lốc xoáy lớn xuất hiện với một cái bệ bên trong. Trên bệ có một thanh đao Trảm Tiên khổng lồ. Dường như trên bệ có máu tiên đang chảy, máu có màu vàng và bốc lên khí tức kinh người.
Có thể thấy Trảm Tiên Đài chỉ là ảo ảnh, nhưng dù là như vậy thì nó vẫn tạo ra áp lực rất lớn cho Ngô Bình.
Trảm Tiên Đài đã khóa chặt Ngô Bình, cơ thể cậu không thể nào cử động được, thần hồn cũng chịu áp lực rất lớn, đầu óc trống rỗng.
Cậu vừa bất ngờ vừa tức giận, đấy là thứ quỷ quái gì?
Chính vào lúc này, tháp Thiên Mệnh trong biển ý thức của cậu đột nhiên rung chuyển, một luồng khí tức được giải phóng ra, tiếng “rắc rắc” vang lên, Trảm Tiên Đao trên Trảm Tiên Đài đó gãy làm hai, sau đó Trảm Tiên Đài cũng rạn nứt rồi biến thành hư vô.
“Cái gì?”. Người đàn ông tóc bạc ngơ ngác, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Anh ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt kinh sợ: “Sao anh có thể làm được?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh tưởng chỉ có một đòn sát thủ?”
Người đàn ông áo trắng giẫm mạnh chân: “Tôi nhận thua, tôi bằng lòng dâng hết vật báu trên núi cho anh, hi vọng anh tha cho chúng tôi một lần”.
Ngô Bình cười lạnh lùng, không nói lời nào.
Người đàn ông tóc trắng chột dạ, anh ta bỗng lấy túi chứa đồ ra, quăng nó cho Ngô Bình, nói: “Anh bạn, đấy là toàn bộ thần dược mà tôi có được trong chuyến đi này, tặng cho anh hết đấy”.
Ngô Bình nhận lấy túi đồ, phát hiện bên trong có ba món đồ và bốn cây thuốc, những dược liệu này đều không tầm thường, chỉ là đến cả cậu cũng không nhận ra nên không hiểu rõ được dược tính.
Cậu cất túi đồ rồi hỏi: “Trên núi có gì?”