Hồng Kim ngẩn ra: “Cậu nói gì?”
Ngô Bình: “Ông bị ung thư đúng không?”
Hồng Kim tái mặt nói: “Thì sao?”
Ngô Bình: “Cơn đau khiến ông sống không bằng chết, ông sống rất khổ sở, vì thế không phải ông không sợ chết, mà là ông đang muốn chết, đúng chưa?”
Hồng Kim im lặng.
Ngô Bình nói tiếp: “Ông có biết tại sao mình bị ung thư mà vẫn chưa chết không?”
Hồng Kim hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Vì chiếc pháp bào này, bên trong nó có một trận pháp rất mạnh, dùng khoa học hiện đại để giải thích thì nó sẽ sinh ra một tia phóng xạ rất mạnh, tia xạ này khiến tế bào ung thư trong người ông lan rộng. Nhưng song song với đó, chiếc pháp bào này lại có chức năng bảo vệ vật chủ, vì thế tuy ông bị ung thư, nhưng không thể chết được”.
Hồng Kim lẩm bẩm: “Thì ra là thế, nhất định là thằng khốn đó cố tình hại mình”.
Ngô Bình: “Người đó là ai? Là người cho ông pháp bào này hả?”
Hồng Kim oán hận nói: “Nó là con nuôi của tôi, tên là Hồng Chấn. Ba năm trước, nó đã tặng tôi chiếc pháp bào này và nói là sẽ không có một sức mạnh nào tấn công tôi được. Tôi thử thì thấy đúng là vậy, đến các tu sĩ cảnh giới cao cũng không làm gì tôi ngược, trái lại còn bị tôi bắn chết. Tôi rất vui nên đã thưởng cho nó và còn chia cho nó quyền lực”.
Ngô Bình: “Không mặc chiếc áo này thì ông không sống nổi ba năm nữa đâu, về mà chuẩn bị hậu sự dần đi”.
Hồng Kim ngẩn ra, sau đó chợt cầm súng rồi chĩa vào Sihanouk. Nhưng ông ta vừa giơ súng lên đã bị Ngô Bình đoạt lấy.
Anh lạnh giọng nói: “Có tôi ở đây mà ông vẫn dám làm loạn à?”
Hồng Kim lạnh giọng nói: “Tôi sắp chết rồi nên phải giết Sihanouk, như thế thì người nhà của tôi mới được an toàn”.
Thật ra, Ngô Bình không muốn xen vào chuyện của nước Ngô Ca, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn Hồng Kim giết người được nên nói: “Có tôi ở đây thì ông không được giết ai hết. Biến đi, không là tôi giết ông ngay đấy!”
Hồng Kim trừng mắt nhìn Ngô Bình, sau đó dẫn đám thuộc hạ bỏ đi.
Ông ta đi rồi, Sihanouk mới cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn giáo chủ cứu mạng”.
Ngô Bình nói: “Bệ hạ đừng khách sáo, nhưng thứ cho tôi không thể nhận chức vụ quân sư cho nước ta được”.
Sihanouk cuống lên nói: “Giáo chủ Ngô, xin cậu hãy đồng ý. Cậu cũng thấy rồi đấy, Hồng Kim điên rồi, chắc chắn ông ta sẽ tìm đủ mọi cách để giết tôi”.
Ngô Bình cau mày nói: “Ngô Ca là đất nước Phật giáo, bọn họ sẽ không để yên cho Hồng Kim giết bệ hạ đâu, bệ hạ đừng lo”.
Tăng vương Đạt Khắc bước lên nói: “Tiên sinh, Phật vương của Tiểu Tây Thiên đã ban lệnh là người tu hành không được xen vào việc tranh giành quyền lực của nhân gian”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao tu vi của hai vị tăng vương này lại thấp rồi.
Sihanouk nói: “Giáo chủ, xin cậu hãy