Ông cụ Từ đương nhiên biết thuốc của Ngô Bình vô cùng lợi hại. Ông ấy ha ha cười đáp: “Tiểu Ngô, ông già này cảm ơn cháu nhé”.
Sau đó, Từ Quý Phi mời Ngô Bình vào trong một gian phòng nhỏ ngồi chơi. Có nhiều kiểu khách khứa khác nhau, có những người chỉ tới tặng quà xong là lập tức rời đi ngay vì họ không đủ tầm cỡ để được vào gặp ông cụ Từ.
Có một số người chỉ vào trong chúc một câu, nói thêm đôi câu chuyện phiếm rồi đi. Còn một số người khác khá có địa vị xã hội thì mới được ở lại dùng tiệc, nhưng những người này cũng chỉ được ngồi bên ngoài phòng khách chung.
Còn gian phòng riêng như thế này được Từ Quý Phi chuẩn bị để tiếp đón khách quý. Cả tỉnh này không tới mười người được ngồi trong căn phòng đó.
Khi Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đi vào căn phòng thì bên trong đã có năm người đang ngồi. Một trẻ em và bốn người lớn. Ngô Bình không quen những người này, anh chỉ khẽ gật đầu chào họ rồi ngồi xuống chiếc ghế gần cửa.
Có người phục vụ bưng trà và điểm tâm lên, Ngô Bình lấy từ trong người ra một loại quả đưa cho Chu Thanh Nghiên. Đó chính là quả của cây hoè, ăn vào vô cùng bổ dưỡng.
Chu Thanh Nghiên cắn một miếng, mùi hương thơm của quả đưa vào mũi. Một cô bé hơn bốn tuổi trông rất đáng yêu ngửi thấy mùi thơm, lập tức đi tới trước mặt Ngô Bình, tò mò nhìn loại quả kỳ lạ này.
“Chú ơi, đây là quả gì vậy? Mùi thơm quá, cháu chưa được thấy bao giờ”.
Ngô Bình cười đáp: “Là quả dại nhà chú trồng”.
Ngô Bình thấy cô bé ngày ngoan ngoãn đáng yêu nên cũng lấy ra một quả đưa cho cô bé. Anh cười nói: “Cho cháu này”.
Hai người lớn trong căn phòng đó đang nói chuyện, nhìn thấy Ngô Bình đưa quả cho cô bé thì một người phụ nữ trông có vẻ giàu có khoảng ba mươi tuổi mặt lạnh như băng, quát: “Linh Nhi, ra đây ngay!”
Cô bé hình như rất sợ người phụ nữ này, lập tức cúi đầu đi về phía đó.
Người phụ nữ kia trách mắng: “Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, không được ăn đồ người lạ đưa cho”, nói rồi chị ta giật lấy quả trên tay đứa bé ném xuống đất. Quả hoè rơi xuống đất, lăn vài vòng tới chỗ chân của một ông cụ.
Cô bé vẻ mặt vô cùng buồn bã, hai mắt ngân ngấn nước nhưng không dám khóc to lên.
Bên cạnh ông cụ ban nãy có một cậu thanh niên. Cậu thanh niên nhìn thấy quả hoè liền lập tức nhặt lên ngửi thử sau đó mắt sáng lên. Cậu ta đưa quả hoè cho ông cụ rồi nói: “Ông nội, dược tính của loại quả này rất kỳ diệu, là linh quả sao?”
Ông cụ kia đón lấy quả hoè quan sát một lát rồi đáp: “Ông cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây là dược liệu vô giá”.
Ông cụ đứng lên, đi tới trước mặt Ngô Bình rồi chắp tay chào: “Chàng trai trẻ, hân hạnh được gặp cậu”.
Ngô Bình cũng đứng dậy đáp lễ: “Ông khách sáo rồi”.