Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vét châu chấu xuống, muốn bắt con gà vàng, gà vàng gáy một tiếng, bỗng tung hai cánh lao về phía anh, móng vuốt sắc nhọn.

Ngô Bình dùng một tay nắm lấy cổ nó, hai chân con gà vàng giãy loạn, lại tỏa ra ánh sáng vàng, tạo ra vết nứt sâu dưới mặt đất.

Anh cảm nhận, sức mạnh gà vàng rất mạnh, so với châu chấu kia còn mạnh hơn gấp trăm lần. Nhưng sức mạnh anh còn lớn hơn, gà vàng có liều mạng thế nào cũng vẫn bị anh kiềm chế.

Vẻ mặt Sanamoba kinh sợ, nói: “Một con gà mà đã mạnh vậy rồi?”

“Rắc!”

Ngô Bình bẻ gãy cổ gà vàng, sau đó nướng ăn tại chỗ. Anh cũng không bỏ muối, mà chỉ làm vị gà nguyên bản.

Thịt gà vào miệng đã hóa thành một luồng sức mạnh hung hãn lại kỳ lạ, chạy loạn xạ trong thân thể. Nhưng thân thể anh rất nhanh đã hấp thụ sạch sức mạnh này.

Nhắm mắt cảm nhận một lúc, anh nói: “Con gà vàng này vì hấp thụ một loại năng lượng nên đã biến thành dáng vẻ như vậy”.

Sanamoba: “Xem ra có liên quan đến ngọn núi này”.

Ngô Bình: “Chúng ta lên núi xem xem”.

Hai người leo lên núi, đi được đoạn thì một con rắn vàng lao đến, muốn giết Ngô Bình nhưng lại bị một kiếm của anh chém giết, sau đó nuốt sống gan rắn. Như dự đoán của anh, trong gan rắn có chứa một loại năng lượng kỳ lạ mà mạnh mẽ!

Lúc này, anh phát hiện ra một gốc thảo dược, thảo dược cũng có màu vàng, anh nếm thử, cảm nhận dược lực của nó. Một lúc sau, anh cảm khái nói: “Thảo dược cũng vậy. Đi, lên đỉnh núi!”

Đến giữa lưng chừng núi, các loại sinh linh thảo dược sắc vàng càng lúc càng nhiều, hơn nữa trong không khí còn xuất hiện một luồng sáng vàng nhàn nhạt. Càng lên đỉnh núi, luồng sáng vàng này càng đậm.

Sanamoba: “Những luồng sáng vàng này, chính là thứ chúng ta thấy từ bên ngoài sao?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Có lẽ những sinh linh này chính là hấp thụ năng lượng của luồng sáng vàng này”.

Rất nhanh chóng, anh đã lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi không lớn, một tảng đá màu vàng cao hơn một mét, tỏa ra làn sương mù vàng nồng đậm. Sương mù vàng trôi xuống bên dưới, bị ánh sáng chiếu vào tỏa ra vô vàn luồng sáng vàng.

Lúc này, một con khỉ vàng, cao cỡ chừng một người, đang dựa vào trên tảng đá vàng kia nằm ngủ.

Ngô Bình và Sanamoba vừa đến, khỉ vàng bỗng mở mắt, đôi con ngươi cũng màu vàng, nó rống lên, rồi lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đẩy Sanamoba ra, đấu với khỉ vàng. Vừa động tay, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh kinh người của khỉ vàng, sức mạnh thậm chí còn vượt hơn anh đôi chút, nhưng vẫn còn thiếu sót về võ đạo.

Chỉ có mỗi sức mạnh, đương nhiên không đánh được Ngô Bình. Đấu được dăm ba chiêu, Ngô Bình dùng một quyền đánh ngã khỉ vàng, khỉ vàng ra sức giãy dụa, những có làm gì cũng không thoát ra được, dần dần bình tĩnh lại.

Ngô Bình: “Ta thả ngươi ra, đừng làm bậy, nếu không ta đánh chết ngươi”.

Giọng điệu anh bình thản, nhưng khỉ vàng lại tin, nó hoàn toàn bình tĩnh lại, Ngô Bình quả nhiên buông tay ra.

Đứng dậy, khỉ vàng khẽ nuốt nước bọt, nói tiếng người: “Ngươi là sinh linh đầu tiên vào nơi này”.

Ngô Bình: “Ngươi đang dùng cổ ngữ”.

Khỉ vàng: “Nơi này là kho tàng của Thiên Đình, núi này được dùng để chứa những bảo vật này”.


Ngô Bình: “Quả nhiên là kho tàng của Thiên Đình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK