Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh cút đi", Đường Băng Vân cảm thấy rất phiền nên nói nặng lời.

Ngô Bình cười đáp: "Đây là chuyện tốt. Những người không cùng thế giới quan ở bên cạnh nhau vốn đã không thể hòa hợp. Sau này, họ sẽ có cuộc sống riêng, theo đuổi điều mà họ cho là hạnh phúc".

Đường Băng Vân đột nhiên đứng lại, sau đó quay người lại ôm chặt lấy anh.

Ngô Bình có thể cảm nhận được cô ấy đang rơi lệ, chẳng mấy chốc vai áo anh đã ướt một mảng lớn. Anh thầm thở dài, Đường Băng Vân xuất thân từ hào môn nhưng trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ cô đơn. Những người chị em tốt đó là chỗ duy nhất cô ấy có thể gửi gắm tâm tình. Giờ chỗ dựa tinh thần đó cũng biến mất, không cần nghĩ cũng biết cô ấy buồn đến mức nào.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: "Từ giờ trở đi, tôi chính là "chị em tốt" của cô. Khi bà dì đến thăm cô có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ nhắc cô uống nhiều nước".

"Anh đáng ghét chết đi được", Đường Băng Vân bật cười trong làn nước mắt, bàn tay nhỏ khẽ nhéo thắt lưng anh một cái.

Ngô Bình cười toét miệng, sau đó ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một khách sạn. Anh nói: "Băng Vân, hay chúng ta đi thuê phòng đi, sau đó tôi sẽ tiếp tục đả thông tư tưởng cho cô".

Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng sát khí kinh hoàng bao trùm lên không gian xung quanh. Ngô Bình sợ hãi vội lùi về sau mấy bước, cười gượng đáp: "Tôi đùa thôi mà, cô đừng nghĩ là thật".

Đường Băng Vân nhìn anh, nói: "Anh có muốn được thấy sức mạnh thực sự của Đường Môn để mở rộng tầm mắt không?"

Ngô Bình chớp chớp mắt hỏi lại: "Cô đang nhắc đến tập đoàn sát thủ sao?"

Đường Băng Vân gật đầu: "Nếu muốn xem thì đi cùng tôi".

Sau đó Ngô Bình lái xe đi tới một căn cứ bí mật của Đường Môn. Căn cứ này nằm sâu trong núi, xe đi tới nửa đường thì phải xuống leo núi chừng mười dặm mới tới một thung lũng.

Đứng trước lối vào thung lũng, Ngô Bình cảm giác như đây là một thế giới khác không nằm trên Trái Đất, cảnh đẹp vô cùng. Anh cười nói: "Nơi này đẹp thật đấy".

Đột nhiên, có hai người xuất hiện trước mặt họ. Hai người đó khom người hành lễ: "Cô chủ!"

Đường Băng Vân gật đầu, nói với Ngô Bình: "Đường Môn nắm giữ tổ chức sát thủ trong tay, tên tổ chức là "Thiên Sát", tiền thân của nó là tổ chức ám sát do Thừa tướng nước Thục Gia Cát Lượng thành lập nên. Năm đó, tổ tiên của Đường Môn chúng tôi chính là một trong những người đứng đầu tổ chức ám sát đó. Về sau nước Thục bị diệt quốc, tổ chức ám sát cũng biến mất trên giang hồ, đổi tên thành "Thiên Sát". Về sau nhà họ Đường dựa vào tổ chức Thiên Sát này để xây dựng nên Đường Môn tồn tại đến ngày hôm nay".

Ngô Bình kinh ngạc: "Nói như vậy, Đường Môn đến nay đã thành lập được hơn một nghìn bảy trăm năm rồi sao!"

Đường Băng Vân: "Đúng vậy, hơn một nghìn bảy trăm năm, trải qua nhiều phen ba chìm bảy nổi, suýt thì đã bị diệt môn. Thiên Sát đã vượt qua nhiều chướng ngại và ngày càng mạnh hơn. Hiện giờ Thiên Sát đã trở thành tổ chức sát thủ đứng thứ ba trên toàn thế giới, việc làm ăn cũng mở rộng ra quy mô toàn cầu".

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong thung lũng. Bên trong có một số người đang luyện kỹ năng ám sát. Ngô Bình đứng xem một lát rồi hỏi: "Tổ chức này mỗi năm giết bao nhiêu người vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK