Phương Lập giải thích, Thần Quốc là chủng tộc tin vào thần linh, thậm chí có vài Nhân Tộc cũng tin thần linh, người tin thần linh, có cơ hội được ban cho thần lực, từ đó sở hữu được thực lực hùng mạnh, hơn nữa địa vị trong tộc cũng rất cao. Mỗi một Thần Quốc, đều có vô số đền thờ và tế đàn.
Số lượng Thần Quốc rất nhiều, có vài Thần Quốc thực lạnh mạnh đủ để uy hiếp cả Nhân Tộc. Vì thế, Thần Tộc cận đại vẫn luôn sai khiến Thần Quốc ra tay với Nhân Tộc, công thành chiếm đất.
Cũng may Nhân Tộc có căn cơ thâm hậu để lại từ thời Thánh Hoàng, cho đến nay cũng có thể đối đầu được.
Nói đến đây, Phương Lập khẽ thở dài, nói:” Nhưng dù sao bên ra tay cũng chỉ là Thần Quốc, Thần Tộc là đang thăm dò căn cơ của Nhân Tộc. Nếu Nhân Tộc để lộ điểm yếu, hoặc bị Thần Tộc phát hiện ra điểm yếu nào khác, chắc chắn sẽ ra tay thực sự, dẫm đạp Nhân Tộc dưới chân, làm nô dịch muôn đời!”
Ngô Bình nhíu mày: “Tình hình chung ở Thánh Cổ Đại Lục nguy hiểm đến vậy sao?”
Phương Lập: “Nếu Nhân Tộc không xuất hiện Chúa Tể hùng mạnh thì Thần Tộc có lý do gì mà không ra tay chứ?”
Ngô Bình: “Chẳng trách ông lại hy vọng tôi đi trên con đường Chúa Tể”.
Phương Lập ra sức gật đầu: “Chủ nhân tài năng ngút trời, nếu không đi con đường Chúa Tể thì quá đáng tiếc”.
Ngô Bình cười nói: “Thôi vậy, nếu đã như vậy thì cứ đi thử vậy!”
Phương Lập vui mừng: “Chủ nhân nhất định sẽ có thành tựu lớn, trở thành Chúa Tể, Thánh Hoàng!”
Ngô Bình xua tay: “Đó là chuyện của sau này, chưa nói chắc được”.
Hai người dùng thần niệm trao đổi, người khác đều không nghe được nội dung. Lúc này mũi Thanh Chi khẽ động, cô ấy bỗng âm thầm cảnh báo Ngô Bình: “Cậu Ngô, gần đây có yêu!”
Ngô Bình: “Yêu?”
Thanh Chi: “Tôi rất nhạy cảm với yêu tinh, chỉ cần bọn chúng cách tôi trong vòng trăm dặm, tôi đã có thể cảm nhận được bọn chúng rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy cô có biết, đó là yêu gì không?”
Thanh Chi khẽ khịt mũi, nói: “Có khí lạnh, mùi máu tanh, có lẽ là yêu vật do thi thể hóa thành!”
Ngô Bình nhíu mày: “Thi thể có thể hóa thành yêu, chắc chắn là bất phàm. Vì vậy thực lực loại yêu vật này rất đáng sợ. Có phải nó đang lại gần chúng ta không?”
Thanh Chi qua mấy phút mới gật đầu: “Nó đang lại gần chúng ta rất nhanh!”
Ngô Bình lập tức đứng dậy, thấp giọng nối: “Tất cả mọi người ở lại trong lều, không được ra ngoài!”
Nói xong, cậu bắt đầu bố trí thủ đoạn xung quanh, muốn bố trí huyễn trận nhân lúc trước khi yêu vật kia đến!
Ngô Bình vừa mới bày bố xong trận pháp ảo, một cơn lốc màu đen bỗng thổi đến trước mặt cậu, bao trùm lấy cả mười dặm, đánh về phía chỗ đám người đó.
Nhìn thấy đối phương dùng cách phá hoại quy mô lớn này, Ngô Bình nhíu mày, trận pháp ảo của mình chắc chắn không có tác dụng với lốc xoáy này.
Cậu lập tức bay lên không trung, tay phải siết chặt lại, một thanh kiếm màu tím cực lớn xuất hiện trong tay, thanh kiếm màu tím phá hủy ma pháp, Ngô Bình muốn dùng thanh kiếm này để phá bỏ yêu pháp của đối thủ.
Đồng thời, cậu thi triển Tầng núi thứ ba, tăng uy lực của thanh kiếm này lên gấp tám lần, thanh kiếm khổng lồ màu tím chém mạnh vào ngọn gió yêu tà màu đen đó.
Tiếng kiếm vang lên, yêu phong biến mất, bóng đen bị chém trúng phát ra tiếng gào.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy thứ rơi xuống đất là một thi thể không đầu. Thi thể mặc một bộ áo giáp màu đen, tay cầm một cây kích chiến, ngọn lửa màu đen phun ra từ trong ngực nó, ngoài viền ngọn lửa có màu xanh nhạt. Áo giáp của nó bị thanh kiếm màu tím của Ngô Bình chém trúng, lộ ra máu thịt màu đen.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, nhát kiếm đó của cậu đủ để giết chết tu sĩ thần thông cực mạnh, yêu vật này thế mà lại chỉ bị thương nhẹ.
Thanh Chi bước đến, cô ta nhìn yêu vật, hai mắt phát sáng cười nói: “Cậu Ngô, để tôi đối phó với nó”.
Cô ta nhảy về phía trước rồi đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một bàn tay trắng như tuyết thò ra từ dưới đất, lập tức kéo thi thể không đầu vào trong đất.
Thi thể không đầu giãy giụa khi bị kéo xuống, cây kích chiến trong tay liên tục đập xuống đất nhưng nó vẫn không thoát ra được, như thể sức mạnh của cả mặt đất đang tác động lên nó.
Ngô Bình lập tức lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên đâm xuyên qua cơ thể người này dọc theo phần ngực, thanh kiếm màu tím, màu đen, màu đỏ lần lượt khuấy động, thậm chí còn sử dụng sức mạnh cấm kỵ thối rữa.
Sau nhiều lần khuấy động, hai cánh tay của thi thể không đầu bị chặt đứt, cuối cùng không cử động nữa, nhưng ngọn lửa đen vẫn tiếp tục phun ra từ khoang ngực của hắn.
“Rốt cuộc là thứ gì thế này?”
Ngô Bình tò mò, đè cơn buồn nôn xuống đưa tay thò vào trong, kết quả cậu chạm vào một vật giống như ngọn đèn trong bụng của thi thể không đầu. Cậu lấy vật đó ra, ngay khi vật đó tiếp xúc với không khí, bên trên bùng lên một ngọn lửa màu đen, đồng thời ngưng tụ thành một đóa Hoa Cái màu đen cao vài mét trong không khí, bao phủ hoàn toàn lấy Ngô Bình.