Đường Tử Di nói: “Được, em xuất phát ngay”.
Hai giờ sau, xe của Trần Tử Du đã đến số Ba Đông Hồ. Ngô Bình mời cô ta và cấp dưới vào phòng khách.
Hiện giờ vẻ mặt của Trần Tử Du rất mệt mỏi, tròng mắt đầy tơ máu. Rõ ràng cô ta đã không có giấc ngủ ngon.
“Bác sĩ Ngô à, hôm qua thái độ của tôi không được tốt, chân thành xin lỗi anh”, dứt lời, cô ta cúi người xin lỗi Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Cô đến tìm tôi chứng tỏ đã tin tưởng tôi rồi”.
Trần Tử Du thở dài: “Phải. Bây giờ tôi chẳng biết làm sao cả”.
Ngô Bình hỏi: “Công ty nào đã liên lạc với cô?”
Trần Tử Du trả lời: “Công ty Ciri của Mễ, năm ngoái đạt doanh thu hơn năm mươi tỷ, lợi nhuận hai mươi tỷ, là một công ty dược phẩm rất lớn”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế công ty Ciri đưa ra điều kiện gì cho cô?”
Trần Tử Du đáp: “Một trăm triệu đô, và cổ phiếu Ciri trị giá ba trăm triệu đô. Họ nói, nếu loại thuốc mới ra thị trường, giá cổ phiếu sẽ có giá hơn một tỷ đô”.
Ngô Bình nói: “Mua công thức với giá rẻ như thế, bảo sao cô không muốn bán”.
Trần Tử Du lắc đầu: “Tôi không đồng ý không phải vì chuyện giá cả. Tôi chỉ muốn thuốc mới được sản xuất trong nước thôi. Nước ta đã có hơn tám mươi triệu người nhiễm vi-rút. Nếu bán công thức cho Ciri, giá thuốc chắc chắn sẽ rất cao, người dân nước ta sẽ không mua nổi”.
Ngô Bình cười bảo: “Không ngờ cô Trần lại có trách nhiệm như vậy. Tôi rất hâm mộ”.
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Lát nữa, chủ tịch Đường Tử Di của tập đoàn Đường thị sẽ đến đây. Chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác”.
Trần Tử Du sửng sốt: “Chúng ta hợp tác?”
Ngô Bình đáp: “Phải. Công thức điều chế thuốc của cô là miếng mỡ ngon trong mắt nhiều người. Hiện giờ chỉ tôi mới có thể bảo đảm sự an toàn của cô, đồng thời thoả mãn được điều kiện của cô”.
Trần Tử Du nói: “Bác sĩ Ngô à, phải đầu tư rất lớn để sản xuất loại thuốc này. Tôi từng bảo nhân viên tính toán rồi, khoản đầu tư ba năm đầu phải hơn năm mươi tỷ. Hơn nữa, ba năm sau, loại thuốc mới này cũng chưa chắc có thể sản xuất hàng loạt”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Chuyện tốt thì không ngại chờ. Tôi đã quyết định đầu tư, tất nhiên là có đủ sự kiên nhẫn”.
Trần Tử Du suy nghĩ một lúc mới nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi đúng là không có mắt nhìn người, thật không ngờ anh lại đủ sức đầu tư”.
Ngô Bình trả lời: “Không phải đầu tư, mà là tôi muốn mua đứt công thức của cô. Dĩ nhiên, tôi sẽ chia lợi nhuận cho cô, đồng thời tuyển cô về làm kỹ sư R&D cấp cao của chúng tôi với mức lương cao”.
Trần Tử Du nhìn anh: “Anh sẽ không bán ra nước ngoài chứ?”
“Không đâu, chúng tôi sẽ tự sản xuất”, Ngô Bình nói.
“Vậy, anh định giá loại thuốc mới này bao nhiêu?”
Ngô Bình đáp: “Còn tuỳ vào chi phí, nhưng chắc chắn sẽ không quá cao”.
Trần Tử Du gật đầu: “Tôi đã cho người tính toán rồi. Với sản lượng năm triệu, lượng thuốc cần thiết để điều trị cho một bệnh nhân sẽ có chi phí không dưới dưới mười nghìn. Khi sản lượng đạt hai mươi triệu hộp, chi phí trung bình có thể giảm xuống khoảng năm nghìn. Chi phí sẽ tiếp tục giảm khi sản lượng tăng lên”.
Ngô Bình tiếp lời: “Nếu chi phí là mười nghìn, giá thuốc sẽ không vượt quá ba mươi nghìn”.