Hai người đi rồi, Chu Minh Lượng mới nhỏ giọng nói: “Mậu Tông, nếu lần này cậu ta lọt top 3 toàn thành thì sẽ dìm cậu xuống”.
Hàn Băng Nghiên nghe vậy cười bảo: “Vậy càng tốt, sau này Mậu Tông sẽ có động lực để tiến bộ thêm”.
Trần Mậu Tông lạnh lùng nói: “Cậu ta chưa từng lọt top 10 của khối, lần này bỗng dưng thi tốt như vậy. Mấy người tin đây là tự cậu ta thì sao?”
Chu Minh Lượng cau mày: “Lẽ nào giống như lời cậu, Ngô Bình gian lận?”
Trần Mậu Tông: “Dù sao thì tôi không tin cậu ta có thể thi được điểm cao hơn mình”.
Bấy giờ, có mấy thanh niên tay trần, trước ngực và sau lưng đều là hình xăm đủng đỉnh đi tới. Bọn họ ngồi xuống đã để ý đến hai người đẹp Hàn Băng Nghiên và Trương Lệ Phỉ. Một tên vừa cao vừa mập trong số đó bước đến trực tiếp chuyển ghế đến ngồi cạnh Hàn Băng Nghiên, sáp tới nói: “Người đẹp, làm quen nhé”.
Hàn Băng Nghiên lập tức định đứng lên lại bị gã giơ tay nắm lấy cổ tay ngọc ngà, cô ta biến sắc, quát: “Thả ra!”
Trần Mậu Tông và Chu Minh Lượng đều giật mình, quát: “Anh làm gì vậy!”
Gã nháy mắt, mấy tên đằng sau lập tức đứng lên vòng ra sau Trần Mậu Tông và Chu Minh Lượng. Bọn họ đều là dân giang hồ, có người còn gây ra án mạng, sát khí trên người họ lập tức dọa Trần Mậu Tông và Chu Minh Lượng chôn chân tại chỗ.
Trên trán Trần Mậu Tông toát ra mồ hôi lạnh nói: “Mấy anh ơi, bạn gái của tôi nhát gan, mọi người đừng làm cô ấy sợ”.
Gã kia cười ha ha: “Nhát gan hả? Tao thích người nhát gan. Sao, trao đổi nhé, đêm nay để bạn gái mày đi theo tao?”
Trần Mậu Tông đang không biết đáp kiểu gì thì vai cậu ta lập tức bị người ta đè xuống, sức lực rất mạnh.
Chu Minh Lượng lớn tiếng nói: “Mấy anh này, bố tôi là hiệu trưởng số 1, tôi...”
“Chát!”
Một tên bên cạnh giơ tát một cái lên mặt cậu ta, quát: “Hiệu trưởng chó má gì chứ! Đại ca của anh Đao tụi tao là Tôn Nha Nội!”
Tên của Tôn Nha Nội khiến lòng Chu Minh Lượng trùng xuống. Cậu ta biết lai lịch của Tôn Nha Nội, là cậu ấm nhà một ông lớn trong tỉnh ủy. Đừng nói bố cậu ta là hiệu trưởng, dù là người đứng đầu thành phố gặp ông ta thì cũng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng cậu Tôn!
Trần Mậu Tông vừa thấy Chu Minh Lượng bày ra thân phận cũng không có tác dụng thì mặt mày trắng bệch, vô thức nói: “Anh này, chuyện gì cũng từ từ”.
Gã kia cười nói: “Xem ra mấy người không biết sự lợi hại của ông đây rồi, mấy anh em, kéo xuống, đãi tụi nó một trận ra trò đi!”
Trần Mậu Tông cảm thấy người đằng sau định kéo mình ra ngoài bèn vội la lên: “Thưa anh, chuyện gì cũng dễ nói chuyện mà!”
Gã đàn ông nhướn mày, cười hỏi: “Nói vậy là mày đồng ý?”
Trần Mậu Tông ngó Hàn Băng Nghiên, cắn răng đáp: “Tôi có thể để bạn gái mình uống mấy ly với anh”.
Hàn Băng Nghiên nghe vậy thì toàn như rớt xuống hầm băng, cô ta không thể tin nổi câu đó được nói ra từ trong miệng Trần Mậu Tông, người luôn miệng nói sẽ bảo vệ mình cả đời!
“Bỏ cái móng heo của mày ra!”, đúng lúc này, một giọng