Người đàn ông: “Ừ, bố sẽ ủng hộ con hết sức có thể”.
Phía khác, người phụ nữ trung niên cũng nhìn sang con gái mình rồi nghiến răng đẩy ra lên 380 tỷ.
390 tỷ! Cậu thiếu niên tiếp tục tăng giá.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Trời! Sắp 400 tỷ rồi, ai mà giàu thế nhỉ!”
“Anh thì biết cái quái gì? Người của các gia tộc lớn mà trở thành tu sĩ Bí Thần thì sau này ít cũng có được tài nguyên cả nghìn tỷ, 400 tỷ đã là gì?”
“Nhưng thế cũng là nhiều rồi, mấy nghìn tỷ có thể bồi dưỡng ra bao đệ tử thiên tài đấy!”
“Bao nhiêu thiên tài cũng không bằng mình là thiên tài, vì thế vẫn đáng lắm”.
Minh Thiên và Ngô Bình cũng kinh ngạc, Minh Thiên nói: “Kiểu này khéo phải chạm mốc 500 tỷ mất”.
Ngô Bình: “Mấy người này giàu thật đấy, cứ như không phải tiêu tiền của mình vậy”.
Minh Thiên: “Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử”.
Giá vẫn tăng lên tiếp, cậu thiếu niên đã hét giá đến 480 tỷ. Bây giờ, cậu ta đang thấy sốt sắng thì sắp chạm đến giới hạn đưa ra rồi.
Người phụ nữ cũng lo sốt vó, bà ấy chỉ có 490 tỷ thôi, nhiều hơn nữa thì chịu rồi.
Nhưng ngoài mặt bà ấy vẫn tỏ ra thản nhiên, sau đó báo giá.
Cậu thiếu niên nắm tay thành quyền, giơ bảng lần cuối chốt 500 tỷ.
Mãi sau, người phụ nữ cũng không có hành động gì, người dẫn chương trình nói: “500 tỷ, có ai ra giá cao hơn nữa không?”
Sau ba tiếng hô, người phụ nữ không trả lời, người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng vị công tử này đã đấu giá thành công hai viên Cự Thần Đan”.
Cậu thiếu niên thở phào một hỏi rồi nói: “Bố ơi, lấy đan dược xong thì mình về luôn thôi, con phải đột phá”.
Người đàn ông vui vẻ nói: “Chờ con có đại bí thần rồi thì sẽ là đệ tử thiên tài nhất của gia tộc chúng ta, đến lúc đó gia chủ cũng phải dốc sức bồi dưỡng con”.
Buổi đấu giá kết thúc, chín viên đan dược của Ngô Bình đã bán được với tổng là hơn 500 tỷ tiền Tiên.
Ngạo Thế Đan Đường không thu bất kỳ khoản phí gì nên toàn bộ đều thuộc về anh.
Luyện chế thành công Cự Thần Đan khiến Ngô Bình thấy tự tin hơn, anh chuẩn bị tiếp tục luyện chế thêm đan dược trong tốp 30 trên bảng Linh Đan.
Xong xuôi mọi việc, anh ra chào mọi người rồi quay lại Giang Nam Thành ở Thái Ất Tiên Giời bằng cánh cửa vận chuyển.
Về đến nhà, anh cười lớn kể cho mọi người nghe chuyện về buổi đấu giá hôm nay.
Đào Như Tuyết: “Đan dược đúng là đáng giá, Huyền Bình, xem ra cửa hàng của mình phải nhanh chóng khai trương thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh đã lấy được khá nhiều dược liệu, sắp tới sẽ luyện đan luôn để bày trong cửa hàng. Nhưng một mình anh luyện thì không được nhiều, vì thế anh đã mang thêm đan dược ở Ngạo Thế Đan Đường đến đây nữa. Tiền bán được, mình chỉ lấy một phần thôi, con đâu trả cho họ”.