Sau đó một bóng người lừng lững xuất hiện, ông ấy mặc đạo bào màu đỏ, râu tóc cũng đỏ, miệng rộng mũi to, khẽ cười đón tiếp.
Thạch Trung Quân ôm quyền nói: "Lâu rồi không gặp chú em".
Người này chính là Xích Lôi Thiên Quân, ông ấy cười nói: "Mời vào phủ".
Hai người tới một căn phòng lớn rồi ngồi xuống, Thạch Trung Quân giới thiệu Ngô Bình: "Đây là con của một người họ hàng của anh, từ nhỏ đã lạc mất cha mẹ, cha mẹ cậu ấy đều đang ở Cửu Lôi Tiên Vực. Gần đây anh phải bế quan tu luyện nên không có thời gian chăm sóc nó. Anh nghĩ không biết chú em Xích Lôi có thể cho nó ở nhờ trong phủ một khoảng thời gian được không?"
Xích Lôi Thiên Quân cười nói: "Em và anh là bạn tâm giao, chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu, thằng bé này ở bao lâu cũng được".
Thạch Trung Quân: "Lần này cậu ấy tới đây chủ yếu là để tìm kiếm cha mẹ của mình".
Xích Lôi Thiên Quân nhìn Ngô Bình hỏi: "Cậu bé, cậu tên gì?"
Ngô Bình đứng dậy, chất phát trả lời: "Thưa tiền bối, cháu tên Trương Tiểu Bình, năm nay mười tám tuổi ạ".
Xích Lôi Thiên Quân cười: "Là một đứa trẻ thành thật. Được, sau này cậu cứ ở phủ của tôi, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu".
Ngô Bình: "Cảm ơn tiền bối ạ".
Sau đó Thạch Trung Quân và Xích Lôi Thiên Quân hàn huyên chuyện xưa, Ngô Bình không chen được lời nên chỉ yên lặng ngồi bên lắng nghe.
Xích Lôi Thiên Quân thấy anh không có gì làm nên nói với quản gia: "Gọi cô chủ tới đây".
Một lát sau, một cô gái mặc váy đỏ đi vào, xinh đẹp như hoa, khuynh nước khuynh thành, cô ấy bái chào Thạch Trung Quân trước rồi mới hỏi: "Cha, cha tìm con có chuyện gì ạ?"
Xích Lôi Thiên Quân chỉ Ngô Bình nói: "Cậu ấy là Trương Tiểu Bình, sau này sẽ sống ở nhà chúng ta, con chuẩn bị cho cậu ấy một căn phòng, sau đó dẫn cậu ấy đi một vòng cho quen nhà".
Cô gái váy đỏ nhìn Ngô Bình, thấy anh ngơ ngơ, nói: "Vâng ạ!"
Cô ấy tới trước mặt Ngô Bình: "Cậu Trương, mời cậu đi theo tôi".
Ngô Bình gật đầu, đi theo cô ấy ra ngoài. Ra khỏi phòng khách, cô gái không khách sáo như lúc nãy nữa, hỏi Ngô Bình với giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: "Cậu có tu vi gì?"
Ngô Bình: "Thưa chị, bây giờ em đang ở cảnh giới Động Thiên ạ".
Cô gái tỏ vẻ khinh thường: "Mới tới Động Thiên à, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Ngô Bình: "Em mười tám ạ".
Cô gái: "Lúc chị mười tám đã là Bất Tử Tiên Quân rồi".
Ngô Bình: "Tiên Quân cơ ạ? Chị thật lợi hại".
Không có gì lấy lòng hiệu quả bằng nịnh nọt cả. Cô gái nói: "Ừm, chị tên Liễu Nhan".
Ngô Bình: "Chị Liễu Nhan, chị đẹp thật đấy, chắc chắn chị là đệ nhất mỹ nhân của Cửu Lôi Tiên Vực đúng không ạ?"
Ấn tượng của Liễu Nhan với Ngô Bình lập tức thay đổi một chút, cảm thấy thằng nhóc ngơ ngác này dường như cũng có mắt nhìn người đấy. Cô ấy cười nói: "Đệ nhất mỹ nhân thì không dám nhận, sau này đừng nói những lời này nữa, khéo người ta cười cho".
Ngô Bình chà mũi: "Dù sao thì trong số những cô gái mà em đã từng gặp, chị Liễu Nhan là xinh đẹp nhất".