Ngược lại, linh hồn nhỏ bé kia đã nhân đó áp chết linh hồn mạnh kia. Đây không phải cuộc chiến một mất một còn, nếu bên nào chiếm ưu thế thì sẽ cắn nuốt bên kia.
Ban đầu thì thực lực của hai linh hồn chênh nhau nhiều, nhưng sau khi trúng sét của Ngô Bình, linh hồn mạnh kia đã bị linh hồn yếu ớt của Trần Vĩnh Chân cắn nuốt.
Xử lý linh hồn xâm lăng xong, linh hồn của Trần Vĩnh Chân đã mạnh hơn, vài phút sau, anh ta mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Bình lùi lại vài bước rồi cảnh giác nhìn Trần Vĩnh Chân. Bây giờ, anh không biết anh ta là địch hay bạn.
Trần Vĩnh Chân mở mắt rồi đứng dậy, sau đó cúi lạy Ngô Bình: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Anh biết có chuyện gì xảy ra à?”
Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Tôi đều biết hết, nhưng không thể điều khiển cơ thể của mình được. Ban nãy, Từ Thiên Hựu định cắn nuốt ý thức của tôi triệt để, tôi đã liều mình phản kháng. Đúng lúc đó, tôi thấy anh đi vào rồi đánh vào đầu tôi. Sau tia sét đó, thực lực của Từ Thiên Hựu đã giảm nhiều, không còn là đối thủ của tôi nữa và bị tôi cắn nuốt lại. Tôi cũng lấy lại hết ký ức của mình rồi”.
Ngô Bình thở phào một hơi: “Thế thì tốt”.
Trần Vĩnh Chân trầm mặc nói: “Anh Ngô, tôi sẽ mãi ghi nhớ ơn của anh. Trịnh Thiên Tá là sư huynh của Từ Thiên hựu, lão ta sẽ về nhanh thôi”.
Ngô Bình cau mày: “Ông ta ở cảnh giới Võ Thần rồi, với thân thủ với anh thì e không đấu lại được đâu”.
Trần Vĩnh Chân lắc đầu: “Không, nhờ có được ký ức của Từ Thiên Hựu mà tôi đã biết các bí mật của họ. Hai người họ tu luyện công pháp tà môn, nó giúp họ chiếm đoạt cơ thể của người khác khi tiến vào cảnh giới Võ Thần”
“Nhưng công pháp này có một khuyết điểm, đó là được một thời gian sẽ rơi vào tình trạng suy yếu rồi nằm một chỗ như cương thi, không nói cũng không cử động, ít cũng phải hai tiếng đồng hồ. Muốn bình thường trở lại thì phải cần đến thảo dược đặc biệt, chắc Trịnh Thiên Tá đi tìm thảo dược đấy”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Ý anh là chún ta có thể tranh thủ cơ hội này để phục kích ông ta ư?”
Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Một khi Trịnh Thiên Tá biết tôi đã giết sư đệ ông ta thì kiểu gì cũng xử tôi ngay. À, ông ta định cướp linh khí Tử Long nên cũng sẽ không tha cho anh đâu. Cho nên chúng ta phải bắt tay với nhau để trừ khử lão già này”.
Ngô Bình là một người quyết đoán, anh chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu ngay: “Được, xử lão già thôi”.
Trần Vĩnh Chân không nhịn được cười mà nói: “Tôi sẽ giả vờ làm Từ Thiên Hựu, anh Ngô hãy trốn bên ngoài, chờ khi nào người lão cứng đờ, chúng ta sẽ đối phó lão sau”.
Ngô Bình hỏi: “Trịnh Thiên Tá chưa mở thần giác đúng không?”
Trần Vĩnh Chân lắc đầu: “Song Tiên toàn tu luyện tà môn, chỉ tu luyện ra thần ý thì đã Trúc Cơ rồi. Nhưng hồn phách của Trịnh Thiên Tá mạnh lắm, dù người ông ta bất động thì vẫn có thể dùng thuật tinh thần để tấn công chúng ta”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể dùng kim châm cứu khoá hồn phách lão ta lại, để lão không thể dùng lực tinh thần được nữa”.
“Có hữu dụng không?”, Trần Vĩnh Chân không tin cho lắm.