Ngô Bình: “Do em đang ở trong thành mới thấy vậy, chứ ngoài thành có rất nhiều dị tộc. Chúng không chỉ biến con người làm nô lệ mà còn ăn thịt người đấy”.
Hàn Băng Nghiên nghe vậy sợ hãi, lắp bắp: “Sao mà ghê vậy!”
Ngô Bình gật đầu: “Em cứ ở đây chơi thỏa thích vài ngày, rồi anh sẽ tống em về”.
Anh dẫn Hàn Băng Nghiên đi dạo chơi một vòng mới đưa về, Phương Lập vừa thấy hai người đã vội vàng chạy đến bối rối, nói: “Chủ nhân nhanh trốn xíu đi!”
Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
Phương Lập thở dài: “Đám người kia không tìm được cây Kim Cương trên núi Kim Cương, nên đã báo chuyện cho Thánh Hoàng biết. Thánh Hoàng nổi giận, treo giải thưởng rồi. Bây giờ, cao thủ khắp thiên hạ đang tìm chủ nhân đấy!”
Ngô Bình thấy hứng thú mà hỏi: “Treo thưởng bao nhiêu á?”
“300 tỷ thánh thù đấy!”. Phương Lập nói: “Nếu bắt chủ nhân còn sống, sẽ thưởng thêm 1000 tỷ thánh thù nữa!”
Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra tôi có giá lắm nha, 1300 tỷ thánh thù!”
Phương Lập: “Hơn giá trị của cây Kim Cương một ngàn lần”.
Ngô Bình hỏi: “Bọn họ biết tôi là ai à?”
Phương Lập gật đầu: “Bọn họ đã tìm hiểu kỹ càng, biết được ngài đến từ Học viện Kim Long, là đệ tử của Dược Lão”.
Ngô Bình cười lạnh, trong tay của anh có con rối Chiến Thiên, cho dù có đụng phải vị Bán Bộ Thánh Hoàng kia thì anh cũng không sợ, nên anh nói ngay lập tức: “Tôi muốn xem thử xem ai dám đến bắt tôi!”
Phương Lập: “1300 tỷ thánh thù, đây là một con số cực kỳ cực kỳ lớn, người chịu mạo hiểm vì con số này chắc chắn không hề ít”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ bọn họ!”
Bởi vì tình thế thay đổi, trong ngày hôm đó, Ngô Bình lập tức đưa Hàn Băng Nghiên trở về thế tục, cô ấy không phải người tu hành, lưu lại Thánh Cổ Đại Lục sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhân tiện đó, anh lại đi một chuyến đến núi Nguyên Thủy, tìm được Giang Sơ Nhanh, nhờ cô giúp anh bán ra một ít cây Kim Cương.
Cây Kim Cương có giá trị ở Tiên Giới, khi ở Tiên Giới chắc chắn sẽ có giá khá cao, anh chuẩn bị bán đi một phần trước để xem kết quả như thế nào.
Giang Sơ Nhan vẫn luôn giúp đỡ anh quản lý Đan Đạo Viện. Cho đến khi cô nhìn thấy Ngô Bình lấy cây Kim Cương ra, trong mắt lộ ra sự thắc mắc: “Vật này chứa Kim Cương Thần Lực không?”
Ngô Bình gật đầu, rút ra một thanh bảo kiếm có chuôi bằng cây Kim Cương, vung mạnh lên một cái, một thanh kiếm khí sắc bén bay ra, chém một tảng đá khổng lồ cách đó mấy trăm mét thành hai phần.
Giang Sơ Nhan cảm khái nói: “Năng lượng sắc bén như thế, nếu dùng cho binh khí thì lại lãng phí quá”.
Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Hử, cô cảm thấy nó có thể có cách sử dụng tốt hơn sao?”
Giang Sơ Nhan gật đầu: “Kim Cương Thần Lực này nếu như dùng để xây dựng sát trận, chế tạo con rối thì hiệu quả sẽ càng ngày càng cao. Công tử yên tâm, em sẽ từ từ tìm một nguồn tiêu thụ nhất định sẽ bán được cây Kim Cương với một cái giá tốt”.
Ngô Bình cười nói: “Vất vả cho em rồi Sơ Nhan”.
Giang Sơ Nhan nhẹ nhàng thở dài, nói: “Công tử, chuyến này anh đi cũng rất lâu, chuyện của chúng ta khi nào thì làm?”
Giang Sơ Nhan vốn là điều kiện duy nhất mà Nguyên Thủy Sơn đưa ra, yêu cầu Ngô Bình phải cưới cô. Hai người biết nhau cũng đã được một khoảng thời gian, cả hai đều có cảm tình với nhau, anh cười nói: “Chỉ cần ở bên chỗ em đã chuẩn bị tốt, thì lúc nào anh cũng có thể rước dâu vào cửa cả. Chỉ là, tình huống trong nhà của anh, em cũng biết rồi đó, trong nhà của anh không chỉ có một vị phu nhân, chỉ sợ em chịu thiệt thòi”.
Giang Sơ Nhan nhoẻn miệng cười. nói: “Chúng ta là đạo sĩ tu hành, làm sao lại có thể giống như người trần thế tục tranh giành tình cảm, chỉ cần công tử đối đãi với Sơ Nhan tốt, Sơ Nhan cũng không cầu mong thêm gì”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy một lát nữa chúng ta sẽ định một ngày, anh sẽ rước em vào cửa”.
Giang Sơ Nhan thẹn thùng gật đầu nhẹ nhàng. nói: “Anh Bình, vậy anh có thể theo em về nhà một chuyến không?”
Ở dưới chân núi Nguyên Thủy có bốn tông hai viện, một trong bốn tông chính là Giang Tông, Giang Sơ Nhan là người của Giang Tông. Tứ tông là bốn tông môn riêng biệt của bốn vị đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, có tiếng nói và có quyền rất cao ở núi Nguyên Thủy.