Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là sự ngang tàng của Thiên Tiên, kích hoạt sức mạnh Linh Đài để thay đổi hiện thực. Lời này vừa dứt, bốn phương tám hướng đều có một nguồn năng lượng, áp lên người Ngô Bình, muốn anh quỳ xuống.

Nhưng thực lực của anh trên cả Hư Tiên, Lưu Hải Vương này mới bước vào Thiên Tiên, căn cơ lại nông cạn, sao có thể ảnh hưởng tới anh được?

Sắc mặt Ngô Bình không thay đổi, vẫn đứng thẳng tắp, lạnh giọng nói: "Chỉ dựa vào chút sức mọn này của ông cũng dám bảo tôi quỳ? Lưu Hải Vương, quỳ xuống!"

Dứt lời, anh triển khai kiếm vực, trong kiếm vực, Lưu Hải Vương run rẩy, sắc mặt thay đổi, không kiểm soát được quỳ xuống đất. Những người còn lại không cảm nhận được kiếm vực nhưng cũng cả kinh, sao như vậy được!

Ngô Bình tới trước mặt Lưu Hải Vương, vung tay tát một cái. Cái tát này khiến mặt Lưu Hải Vương lệch hẳn, răng rụng, Thiên anh chấn động, đau đớn thét lên một tiếng thảm thiết.

Từ Quý Phi thất kinh, vội nói: "Chú em dừng tay!"

Ngô Bình lại như không nghe thấy gì, trở tay tát thêm hai cái nữa, đánh tới nỗi Lưu Hải Vương té ngã xuống đất, anh bước lên trước đạp lên người ông ta, lạnh lùng nói: "Trở thành Thiên Tiên thì ghê gớm lắm à? Huống chi ông mới chỉ là một Hư Tiên rác rưởi căn cơ nông cạn!"

Câu này nói cho Lưu Hải Vương nghe nhưng sao Từ Quý Phi nghe xong lại thấy mặt nóng ran, dường như vừa bị người ta tát một tai.

Ông ấy cắn răng muốn lên trước ngăn lại, nhưng vừa bước vào kiếm vực, sắc mặt bỗng tái mét, đứng nguyên tại chỗ không dám cử động.

Ngô Bình giẫm lên đầu Lưu Hải Vương, lạnh lùng hỏi: "Ông là một kẻ rác rưởi có tố chất thấp kém, sao trở thành Thiên Tiên được, nói tôi nghe".

Ba người còn lại đều kinh hãi, đây là bí mật chung của bọn họ, nếu để anh biết thì không ổn. Nhưng Ngô Bình quá mạnh, bây giờ bọn họ không có cách nào khác.

Lưu Hải Vương cảm giác như mình sắp chết, run rẩy nói: "Đừng đánh nữa, tôi nói. Mấy tháng trước mấy người chúng tôi gặp nhau, tình cờ nhắc đến một nơi thần kỳ. Chúng tôi bàn nhau rồi tới đó thăm dò. Mất nửa tháng mới biết đó là một động tiên. Vốn dĩ chúng tôi không thể mở được động tiên đó. Nhưng bỗng nhiên mặt đất thay đổi bất thường, linh khí phục hồi, động tiên đó tự mở ra".

"Vào động tiên, chúng tôi phát hiện trong này có rất nhiều đan dược. Thì ra, động tiên này thuộc về một thầy luyện đan thời Tiên quốc. Ông ấy luyện chế rất nhiều đan dược, chỉ cần uống theo thứ tự thì không cần tu luyện cũng có thể vào được cảnh giới Thiên Tiên. Chúng tôi quá đỗi vui mừng, lập tức dùng thử, mất mười tám ngày, từ đầu tới cuối dùng chín loại đan dược".

"Dùng chín loại đan dược theo trình tự, tu vi của chúng tôi không ngừng tăng lên, Thuần Dương, Thần Biến, Linh Biến, Kết Thai, Anh Biến, mãi đến cuối cùng là Vũ Hoá Thành Tiên".

"Thế mà lại có loại động tiên này", Ngô Bình cũng rất kinh ngạc, anh bây giờ cũng không thể đạt tới trình độ luyện đan này.

Anh hỏi: "Động tiên đó ở đâu, các ông dùng hết đan dược trong đó rồi à?"

Lưu Hải Vương vội trả lời: "Không có. Trong động tiên đó có nhiều khu vực khác nhau, chúng tôi chỉ vào một khu vực trong đó mà thôi. Những khu vực khác có cấm chế ngăn cách, chúng tôi vào không được".

Ngô Bình nói: "Dẫn tôi tới đó".

Ba người còn lại nhìn nhau, bí mật lớn nhất của bọn họ cứ thế để cho người khác biết mất rồi, kẻ đó lại còn muốn chiếm lấy những lợi ích còn lại nữa. Nhưng dù biết vậy, họ cũng không dám cản Ngô Bình, vì anh thật sự quá khủng bố. Dù sao thực lực của bọn họ cũng không hề mạnh hơn Lưu Hải Vương, Lưu Hải Vương không phải là đối thủ của anh thì bọn họ cũng vậy thôi.

Lưu Hải Vương nói: "Được, tôi đưa cậu đi".


Ngô Bình nói với Từ Quý Phi: "Xin lỗi, em đi trước".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK