Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tây Linh mất kiên nhẫn nói: “Im hết đi! Thiên Độc, cậu khách sáo với cậu bạn đây chút đi, dẫu sao cũng là chúng ta mời cậu ta đến giúp”.

Sau đó, ông ta lại nghiêm giọng hỏi Ngô Bình: “Toàn thân Thiên Độc Đồng Tử đều có độc, cậu chạm vào không sợ nhiễm độc hay sao?”

Ngô Bình cười lớn nói: “May sao tôi lại không sợ độc, mà tôi thi triển Ngưng Huyết Chi rồi đấy, không biết hắn có chịu nổi không ý chứ?”

Ngưng Huyết Chỉ? Thiên Độc Đồng Tử kinh hãi, sau đó đứng bật dậy rồi ác độc nói: “Tao phải giết mày!”

Ngô Bình tỏ vẻ coi thường rồi nói: “Ê lùn, bớt huênh hoang lại cái, chờ tôi đột phá lên Trúc Cơ rồi thì sẽ tát chết anh luôn”.

Ngô Bình không hè chém gió, với thực lực hiện tại, nếu anh đột phá lên Trúc Cơ thì Thiên Độc Đồng Tử không là gì với anh hết.

Bụp!

Trương Tây Linh sầm mặt rồi đập mạnh tay xuống bàn: “Có ăn hay không thôi? Ai không ăn thì biến ra ngoài”.

Thiên Độc Đồng Tử hậm hực ngồi xuống, sau đó lập tức vận công để ngăn máu huyết bị đông, nhưng hắn vận công mãi mà vẫn không thấy gì.

Bấy giờ, Ngô Bình mới cất giọng chế nhạo: “Tôi nói gì anh cũng tin à? Ngu dốt!”

Biết mình bị lừa, Thiên Độc Đồng Tử trừng mắt lườm Ngô Bình như muốn giết anh.

Ngô Bình cười lạnh, sau đó lấy một cuốn vở ra rồi nghiêm túc viết lách gì đó.

Hoà thượng Suraiya tò mò hỏi: “Cậu đang viết gì thế?”

Sau đó, ông ta sáp lại gần rồi đọc: “Trông Thiên Độc Đồng Tử rất ngứa mắt, phải giết hắn trong vòng một năm…”

Hoà thượng Suraiya lấy làm lạ, ghi người mình ghét lên một cuốn sổ ư? Kiểu ghim thù này lạ thế!

Thiên Độc Đồng Tử tức điên lên, nếu không có cường giả cảnh giới Địa Tiên là Trương Tây Linh ở đây thì hắn đã xử Ngô Bình ngay rồi.

Trương Tây Linh cũng bó tay, lúc này đồ ăn đã lên, ông ta nói: “Ăn nhanh lên rồi còn đi tiếp”.

Bọn họ ăn rất nhanh, chỉ tầm chục phút đã xong. Hoà Thượng Suraiya lấy một cái túi đen ra rồi nói với Ngô Bình: “Giờ cậu chui vào đây đi rồi tôi cõng đi”.

Ngô Bình đã biết trước nên đồng ý ngay: “Được thôi”.

Sau đó, anh chui vào cái túi rồi được hoà thượng Suraiya khoác lên vai, đoạn đường tiếp theo vẫn là núi non hiểm trở.

Nhưng họ không biết dù Ngô Bình bị nhốt trong túi, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy hết cảnh vật bên ngoài.

Nhóm Trương Tây Linh đã đi hơn 100 cây số, sau đó tiến vào một khu vực đồi núi nhấp nhô, ở đây không có dấu vết của con người, chỉ toàn rừng cây xanh tốt, thậm chí cũng không thấy nhà dân.

Sau khi leo qua một ngọn núi rất cao, ba người đã đi vào một hang động nằm ở vách núi cheo leo, hang động này mới được khai phá, bên trong rất rộng rãi.

Bọn họ đi vào giữa hàng rồi tiến vào một con đường đá, con đường này rộng ba mét, cao năm mét, sau khi đi thêm 300 mét thì họ đã tới một cánh cửa bằng đồng.


Cánh cửa đó đang đóng chặt, phía trước là một khoảng đất trống rộng rãi, đang có hơn chục người đứng ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK