Anh vừa ra ngoài thì thấy toàn thân Hàn Tuyết Kỳ bê bết máu, các tiêu sư và tiêu đầu ở phía sau cũng đều bị thương.
Long Hành Tôn nằm trên xe và đã tắt thở, khá nhiều xe ở phía sau toàn chở những thi thể đã lạnh.
Ngô Bình tiến lên hỏi: “Mất hàng rồi à?”
Hàn Tuyết Kỳ đờ đẫn nói: “Chuyến hàng có giá trị 20 triệu lạng vàng mất rồi, chúng ta phải đền gấp đôi”.
Dứt lời, cô ấy hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên xe ngựa xuống. Ngô Bình vội đỡ lấy rồi nói với những người khác: “Mau chữa trị cho những người bị thương rồi kiểm kê lại số người”.
Sau đó, anh đỡ Hàn Tuyết Kỳ vào phòng khách để trị thương. Cô ấy bị thương rất nặng, không chỉ tiêu hao hết sức lực, mà đâu đâu cũng có vết thương, cần phải nghỉ dưỡng một thời gian dài mới khoẻ lại được.
Ngô Bình châm cứu cho cô ấy rồi dùng bí lực để trị thương. Hơn chục phút sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tỉnh lại nói: “Tiền tích góp bao năm của tiêu cục đều dùng để đền bù hết rồi, tôi không cam tâm”.
Ngô Bình: “Ai cướp hàng của mình?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Có một băng cướp ở Đại Tề, chúng đến rồi đi nhanh như gió, thực lực lại mạnh hơn chúng ta. Haizz, cũng do tôi sơ suất, tham chuyến hàng lớn này”.
Ngô Bình: “Người vẫn còn sống là tốt rồi, tiến có thể kiếm lại được”.
Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Cả đống tiền chứ ít gì, nghĩ đến thôi đã phát rầu”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm trước có người đến thuê mình vận chuyển một cái quan tài vàng đến Tây Vực, họ trả 500 nghìn tiền Linh nhưng tôi chưa nhận”.
Hàn Tuyết Kỳ lập tức lên tinh thần ngay, cô ấy ngồi dậy hỏi: “Anh có nhận được không?”
Ngô Bình: “Chuyến này cũng khá nguy hiểm, nếu tôi có thể đột phá lên tầng thứ hai Bí cảnh thì may ra có thể”.
Tầng thứ hai Bí cảnh là Bí Kỹ.
Cảnh giới này là sau khi lĩnh ngộ đủ bí lực thì sẽ kết hợp chúng với thể chất của mình, sau đó tạo ra sát kỹ Bí cảnh giới, nó có lực sát thương rất mạnh.
Các bí kỹ này sẽ truyền thừa các đời, chứ một người rất khó tạo ra được. Nếu ai có thể nâng cao chúng lên một chút thì sẽ có địa vị cao hơn người khác.
Nhưng Ngô Bình thì khác, anh đã tu hành quá nhiều bí lực nên giờ không ai có thể giúp được anh cả, anh phải tự thân vận động thôi.
Hàn Tuyết Kỳ: “Anh cần bao lâu để đột phá lên Bí Kỹ?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Khoảng 10 ngày, chỉ cần tiến vào cảnh giới đó thì tôi có thể vừa đi vừa cảm nhận. Chuyến này mà nhận thì ít cũng phải đi vài tháng”.
Tuy Hàn Tuyết Kỳ rất cần tiền, nhưng vẫn do dự nói: “Song nguy hiểm lắm, tôi lại bị thương rồi nên không thể đi với anh được. Haizz, thôi bỏ đi, từ từ kiếm tiền bù lại sau vậy”.
Ngô Bình thở dài: “Sao tôi để mặc cô phá sản được, cứ để tôi nhận chuyến này. Nhưng nếu người kia quay lại thì cô phải kéo dài thời gian cho đến khi tôi xuất quan”.
Hàn Tuyết Kỳ nghiêm túc nhìn anh: “Anh chắc muốn nhận không?”
Ngô Bình: “Có”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Được, liều một phen vậy!”
Cứ thế, Ngô Bình đi về bế quan tu luyện. Tối của ngày thứ chín sáu đó, anh đã thành công lĩnh ngộ hết bí chú tương ứng với 100 bí lực.
Các bí chú này tồn tại trong người Ngô Bình khiến khí tức của anh thâm sâu khó lường, như thể chỉ cần một ánh mắt của anh cũng có thể giết chết người khác.
Sau đó, anh đã chọn ra ba bí lực cao cấp để phát triển thành bí kỹ. Trong đầu anh có rất nhiều võ học nên loáng cái anh đã tìm thấy công pháp phù hợp với bí chú, sau đó sửa đổi một chút là hình thành một bí kỹ mạnh mẽ rồi.