Hai người đang ăn cơm thì có một đám người đi về phía này, người đi đầu chính là công chúa Thiên Mông, lần trước cô ta đã chiếm phòng của Ngô Bình, kết quả bị Ngô Bình đòi hơn chục triệu tiền báu.
Một người trông giống bảo vệ nói: “Công chúa, tôi vẫn luôn quan sát. Một tiếng trước, người kia đã quay về, còn dẫn theo một cô gái!”
Công chúa Thiên Mông hừ lạnh: “Tôi tìm hắn đã lâu rồi, đến đúng lúc lắm!”
Nói rồi, cô ta nhìn một người thanh niên bên cạnh, dịu dàng nói: “Quan công tử, người bên trong đã lừa tôi rất nhiều tiền, tôi nuốt không trôi cục tức này!”
Vẻ mặt người đàn ông u ám, lông mi dài, trông có chút hung ác: “Người đắc tội với công chúa, tôi sẽ khiến gã sống dở chết dở!”
Đám người này còn chưa tới cửa Ngô Bình đã cảm nhận được. Anh đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt nhìn công chúa nước Thiên Mông. Hai người bốn mắt nhìn nhau, công chúa nước Thiên Mông không khỏi cười lạnh một tiếng: "Lần trước tôi bị anh ức hiếp, hôm nay tôi mời chồng chưa cưới là anh Quản tới đây. Nếu anh thông minh thì ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi tôi, tôi có thể không giết anh!"
Mặt Ngô Bình chẳng có biểu cảm gì: "Thời thế này đúng là khó làm người tốt. công chúa Thiên Mông, khi trước tôi tha chết cho cô, lại còn bán Thánh Tâm Đan giá rẻ cho cô, bây giờ đổi lại là sự trả thù của cô sao? Được thôi, tất cả những người tới đây hôm nay đều phải chết, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!"
Quản Phi Long kia hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc, mày to mồm đấy!"
Công chúa Thiên Mông cười mỉa: "Anh mở to mắt ra mà nhìn, anh ấy là Quản Phi Long đấy. Thiên tài cảnh giới Địa Tiên đứng đầu Thiên Đạo Môn! Là thiên kiêu đứng thứ tám mươi tư trên bảng Tiên Tôn!"
Vốn đã rất hiếm người đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên, người này lại là nhân vật có trên bảng Tiên Tôn, có thể thấy được thực lực đúng là rất mạnh mẽ.
Ngô Bình khẽ than: "Công chúa Thiên Mông, vì sự ích kỷ của mình mà cô đã hại chết thiên kiêu của Thiên Đạo Môn, cô nghĩ Thiên Đạo Môn có tha cho cô không? Có tha cho nước Thiên Mông của cô không?"
Công chúa Thiên Mông hừ một cái thật mạnh: "Đừng cứng mồm thế, nếu hôm nay anh không dập đầu xin lỗi tôi thì người chết chính là anh!"
Ngô Bình nghiêm mặt nói: "Tôi là Tổng đốc nước Long, nếu các người dám ra tay với tôi, tôi chỉ có thể giết các người để phòng vệ, các người tự liệu đi!"
Quản Phi Long kia nhíu mày: "Đúng là ngông cuồng, chết đi cho tao!"
Ầm!
Hư không chấn động, bỗng có một bàn tay ánh vàng xuất hiện xung quanh Ngô Bình, phù văn trên đó lập loè, ẩn chứa khí tức giết người đáng sợ, chộp về phía anh.
Ngô Bình từng đánh với một Tiên Tôn, hơn nữa còn là một vị Võ Tiên Tôn. Lúc đó anh mới chỉ là Nhân Vương thôi, thực lực còn hơi yếu nhưng vẫn có thể trốn thoát được. Bây giờ thực lực của anh mạnh hơn trước gấp cả trăm lần, đối mặt với Tiên Tôn Đoạt Thiên này, có thể nói là nắm chắc phần thắng!
Anh thi triển kiếm vực, bàn tay ánh vàng kia vừa tiến lại gần thì bỗng tan biến. Cùng lúc đó, anh xuất hiện ngay sau lưng Quản Phi Long, đánh một quyền vào lưng hắn ta.
Rắc!
Cột sống của Quản Phi Long lập tức bị anh đánh gãy, cả người bay ra xa mấy chục mét, đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Sau đó anh thi triển Ngũ Hành Phiên Thiên ấn, một màn sáng chết chóc năm màu ập xuống, năm con rồng xuất hiện cùng một lúc, áp xuống người Quản Phi Long.
"Xin hãy nương tay!"
Trên người Quản Phi Long bỗng bốc lên một màn sáng tím, không thể xem thường màn sáng tím này được, màn sáng tím có thể cản được Ngũ Hành Phiên Thiên ấn của anh khiến nó lơ lửng giữa không trung. Sau đó không gian xung quanh vặn vẹo, không gian bị xé rách, một bàn tay lớn thò ra, lôi Quản Phi Long vào trong.
Sau đó giọng nói kia vang lên: "Cậu bạn, hôm nay đã đắc tội rồi", nói xong, không gian bị xé rách nối liền lại, giọng nói cũng biến mất.