Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, cậu nghe thấy âm thanh vừa cao ngạo vừa lạnh lùng vang lên: “Người nào dám lén chạy đến nhà họ Chu, bò ra đây cho tôi!”

Bỗng nhiên có tên to cao đẩy cửa phòng xông vào. Lúc này đúng lúc Ngô Bình đi đến phòng khách, mấy người kia vừa nhìn thấy cậu thì quát lớn một tiếng muốn đè cậu xuống.

Ngô Bình không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng sẽ không tùy tiện bị người ta giữ lấy, tay khẽ vung lên, mấy người kia đã bị một luồng sức mạnh sâu không lường nổi đánh bay đi.

Phía sau lại có một người tiến vào, chính là Vân Trác. Vân Trác nhìn thấy Ngô Bình lại còn có công phu, anh ta cười lạnh nói: “Anh cũng biết chút công phu nhỉ, thú vị đấy!”

Anh ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt như mèo nhìn chuột, nói: “Các anh lui xuống hết đi”.

Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: “Anh là ai?”

Vân Trác kiêu căng nói: “Đệ tử nội môn Thần Đồ Môn, Vân Trác! Anh mau quỳ xuống cầu xin đi, tôi có thể cân nhắc không giết anh!”

“Tạ sao anh muốn giết tôi?” Ngô Bình cũng không tức giận, vẻ mặt vô cảm hỏi.

Vân Trác: “Anh dám có ý đồ với Ngạo Quân, cô ấy là người phụ nữ của Vân Trác tôi, anh nói xem anh có đáng chết hay không?”

Ngô Bình: “Ồ? Cô ấy có phải là người phụ nữ của anh hay không thì liên quan gì đến tôi?” Cậu cũng không muốn giải thích nhiều với người không biết lễ nghĩa như vậy.

Vân Trác cười lạnh: “Anh xuất hiện ở đây thì đáng chết!”

Ngô Bình nhướng mày: “Chưa gì anh đã muốn tôi chết, anh có bản lĩnh đó sao?”

“Thử thì biết!”. Dứt lời, Vân Trác đè vào bên hông thì có luồng khí đen bay ra, bay về phía Ngô Bình.

Thần Đồ Môn am hiểu thuật nuôi quỷ, dưỡng quỷ, mỗi một đệ tử Thần Đồ Môn đều nuôi rất nhiều quỷ vật lợi hại bên mình. Ví dụ như thứ Vân Trác mới phóng ra, chính là một lệ quỷ đã sống ba trăm năm, thực lực tương đương với tu sĩ Bí Anh Cảnh!

Lệ quỷ này vừa lại gần Ngô Bình thì mặt đất đã xuất hiện một bàn tay lớn màu vàng vươn ra, một bóng người màu vàng giữ lấy lệ quỷ, dùng sức nắm lấy, bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết, lệ quỷ ba trăm năm tu hành đã bị bóp nát thành một luồng khói đen, giết chết không còn gì!

Vân Trác kinh ngạc, anh ta vung tay phải, mười mấy luồng khói đen lao về phía Ngô Bình, mỗi luồng khí đen đều là một lệ quỷ lợi hại!

Ngô Bình thấy anh ta vẫn chưa từ bỏ, cứ muốn giết chết mình lập tức lạnh lùng nói: “Tự anh tìm đường chết, vậy đừng trách tôi không khách khí!”

Dứt lời, cậu búng tay, trong không trung nổ tung, đốm lửa chiếu khắp đất trời. Mười mấy lệ quỷ lập tức tan thành tro bụi, Vân Trác cũng bị đốm lửa tấn công, da thịt bong tróc, bị đánh bay khỏi phòng khách như một túi vải.

Sau khi rơi xuống đất, cả người Vân Trác cháy đen. Bởi vì anh ta vươn tay đỡ khiến hai tay bị chưng khô, nhúc nhích một cái là sẽ vỡ vụn, tim gan phèo phổi cũng bị thương nặng!

Những người đi cùng đều bị chấn ngất xỉu, người ở ngoài lại sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Không biết là ai hô một tiếng rồi chạy đi báo cho Chu Bá Đạt.

Cậu Vân Trác bị đánh bị thương nặng, vậy sao được!

Chẳng mấy chốc, Chu Bá Đạt đã nhận được tin. Ông ta nghe nói Vân Trác bị thương nặng thì ngây người, không thể tin nổi hét: "Không thể nào!"

Người báo tin nói: "Ông chủ, cậu Vân Trác bị thương, bị sấm sét đánh thành than đen, ông mau đến xem thử đi!"

Suy cho cùng, Chu Bá Đạt cũng không phải người thường, trước đó đã đánh giá sai lai lịch của Ngô Bình nên giờ trong lòng cực kỳ hoảng sợ, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải đi cứu Vân Trác, mà là đi gặp con gái Chu Ngạo Quân!

Tại nhà đá đằng sau núi.

Chu Bá Đạt đẩy cửa vào, vươn tay vỗ một cái lên người Chu Ngạo Quân, cô ta lập tức tỉnh lại.

Chu Ngạo Quân vừa tỉnh đã nói: "Bố, con với anh Ngô thật sự không có gì".

Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình hỏi: "Ngạo Quân, cậu Ngô kia có lai lịch gì thế?"

Chu Ngạo Quân: "Trung Châu có một đệ tử tinh anh của tông môn lớn, bố không biết hả?"

Chu Bá Đạt mặt mũi trắng bệch: "Cái gì, ý con là cậu ta chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Trời ơi, sao con không nói sớm!"

Trong lòng Chu Ngạo Quân chợt cảm thấy không ổn, hỏi: "Bố, hay là bố làm gì anh Ngô rồi?"

Chu Bá Đạt vỗ đùi nói: "Bố bảo Vân Trác đi tìm cậu ta. Kết quả, Vân Trác bị cậu ta đánh bị thương nặng!"

Chu Ngạo Quân biến sắc, lập tức mặc kệ bố mình lao ra khỏi biệt thự, Chu Bá Đạt cũng theo sát phía sau.

Hai bố con chạy tới sơn trang, chỉ thấy Vân Trác nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, người cháy sém, mà hiện trường cũng không có bóng dáng của Ngô Bình.

"Anh Ngô đâu?", Chu Ngạo Quân lo lắng hỏi người hầu.

Một cô hầu gái cẩn thận bước lên đáp: "Thưa cô chủ, cậu Ngô đã rời đi rồi ạ. Trước khi đi, cậu ấy có bảo tôi nhắn cho cô một câu".


Trái tim Chu Ngạo Quân chợt thắt lại, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK