Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đao xương Thiên Tai vốn đã không tầm thường, lấy thực lực của Ngô Bình, cho dù là Thần Thông cấp bảy cũng có thể bị cậu giết chết, huống gì khi kết hợp với tuyệt học Hoan Thế Thiên Trảm, uy lực của nó càng thêm kinh khủng.

Tu sĩ Thần Thông cấp bảy vừa chết, Ngô Bình đáp xuống bên cạnh một tu sĩ đã sợ đến ngây người hỏi: “Tu sĩ Thần Thông đó là ai thế?”

Người này lắp bắp nói: “Đừng giết tôi…”, nói rồi anh ta quỳ xuống.

Ngô Bình: “Tôi không giết anh, trả lời thành thật”.

“Anh ta… anh ta là Tả Hộ Pháp của giáo chúng tôi”.

“Giáo gì cơ?”

“Nhật Nguyệt Tiên Giáo”.

“Ngoài Tả Hộ Pháp này còn ai có tu vi là cảnh giới Thần Thông không?”

“Còn có Hữu Hộ Pháp, bốn đường chủ, giáo chủ đại nhân”.

“Giáo chủ các anh đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.

“Mấy người giáo chủ không ở đây, lúc tu luyện họ mới đến. Tháng này là Tả Hộ Pháp trực nên chỉ có anh ta ở đây”.

Ngô Bình: “Trong động này có bao nhiêu cô gái?”

“Hiện tại có hơn năm ngàn”.

“Trước kia có bao nhiêu? Giờ họ đang ở đâu?”

“Trước kia có mười ngàn người, đều bị giáo chủ dùng luyện công rồi”, người này thấp giọng đáp.

“Luyện công gì?”

“Nhật Nguyệt Tiên Công! Để luyện được cái này được chia làm bốn giai đoạn, lần lượt cần có chín ngàn những cô gái trẻ. Những cô gái lần lượt được sinh vào ngày xuân phân, hạ chí, thu phân và đông chí, tổng cộng có ba mươi sáu ngàn người”.

Ngô Bình: “Giáo chủ các anh có lai lịch thế nào?”

“Tôi cũng không rõ, Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng mới lập ra vào mấy năm trước”.

Sau khi hỏi rõ rồi, Ngô Bình bảo những người không chết đó ra ngoài. Những người này bị nhốt trong Hoan Thế, không dám phản kháng, đều quỳ xuống, thế mà vẫn còn tám chín mươi người.

Ngô Bình: “Các người dẫn các cô gái bên trong ra ngoài đi”.

Mọi người không dám trái lệnh, vội vàng dẫn các cô gái ra ngoài. Hơn năm ngàn người nhanh chóng lấp đầy sân, những cô gái này đều bị bắt làm tù binh trong nửa năm qua, ngày nào họ cũng sống trong bóng tối, mặc dù ăn uống đầy đủ nhưng tinh thần lại bị bào mòn.

Ngô Bình nói: “Các cô gái, tôi đến cứu các cô. Tiếp theo tôi muốn các cô xếp thành nhóm theo tỉnh thành của mình”.

Không lâu sau, được cậu hướng dẫn, hơn năm ngàn người được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có tám chín trăm người, còn lại mấy trăm người đều đến từ các khu vực khác.

Ngô Bình nói: “Mọi người chắc đều biết mình sống ở đâu, cũng nhớ đường về nhà. Sau đây tôi sẽ đưa các cô đến thủ phủ tỉnh của các cô, sau đó cho các cô một khoản tiền, các cô tự bắt xe về nhà. Nhớ kỹ, sau khi về đừng báo cảnh sát, cũng đừng nói những gì mình trải qua với người khác, nghe rõ chưa?”

Các cô gái đều gật đầu.

Sau đó, Ngô Bình báo cho Nhan Tướng Quốc để nhà họ Nhan đưa những cô gái này về quê nhà. Trước đó, cậu đã phế bỏ tu vi của người Nhật Nguyệt Tiên Giáo, sau này không còn sống được bao lâu nữa.

Nhan Tướng Quốc cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ nên ông ta phái những người giúp việc không có quan hệ gì với nhà họ Nhan, ở giữa còn có rất nhiều tầng quan hệ. Những người này, chỉ cần đưa đủ tiền cho họ thì chắc chắn sẽ làm.

Hơn một trăm chiếc xe buýt liên tục đi vào khu vực núi, các cô gái được đưa về tỉnh phủ nơi mình sống.

Trước khi đi, mỗi cô gái đều nhận được một chiếc điện thoại và ba ngàn tệ, điện thoại và số tiền đủ để họ thuận lợi liên lạc với gia đình.

Tiễn chiếc xe buýt cuối cùng đi đã là đêm khuya, Nhan Tướng Quốc mời Ngô Bình đến nhà, còn bảo người chuẩn bị đồ ăn thức uống.

Ông ta bưng ly rượu lên nói: “Một mình cậu tiêu diệt tà giáo, cứu mấy ngàn thiếu nữ vô tội, công đức vô lượng. Tôi mời cậu một ly”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK