Văn đáp: “Nếu cậu không mù thì chắc cũng đã thấy các khoá sắt bên ngoài rồi, Thần tộc đã thiết lập đại trận ở đây, người lưu vong bị đày đến đây rồi thì thực lực sẽ bị hạn chế”.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Chị Văn, trấn phía trước có nguy hiểm không?”
Văn cười khẩy: “Ở đây thì nếu không bị sinh vật khác ăn thịt thì mình phải ăn thịt chúng nó, cậu thử nói xem có nguy hiểm không?”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ăn lẫn nhau thế à?”
Văn: “Chắc cậu cũng cảm nhận được không hề có bất kỳ sức mạnh nào ở đây rồi đúng không!”
Vừa đến, Ngô Bình đã biết điều này rồi, anh không thể hấp thu bất kỳ sức mạnh nào ở đây cả, vì vậy muốn nâng cao thực lực thì chỉ còn cách ăn thịt sinh linh khác thôi.
Anh thở dài nói: “Thế thôi tôi không đến đó nữa vậy”.
Văn: “Dù gì cậu cũng đã gọi tôi một tiếng là chị, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Chị Văn sẽ che chở cho tôi ư?”
Văn hừ một tiếng: “Đó là vì tôi đang vui thôi, chứ không thì tôi đã xơi tái cậu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chị xinh thế này thì đừng ăn thịt tôi, chứ há ngoác miệng ra thì trông xấu lắm”.
Văn bị chọc cười: “Cũng được, tạm thời tha cho cậu”.
Ngô Bình bật người lên rồi nhảy sang bên kia sông, đáp xuống trước mặt Văn, anh lấy một quả hạnh ra nói: “Chị Văn nếm thử đi”.
Đây là quả hạnh mà Hạnh Tổ cho anh, nó chứa rất nhiều sức mạnh. Văn ngửi thấu mùi thơm của nó xong thì sáng mắt lên rồi ăn luôn, thậm chí còn không nhả hạt.
Ực!
Cô ấy vừa ăn hết quả hạnh thì làn da đã ánh lên linh quang, Văn ngạc nhiên nói: “Cậu lấy quả này ở đâu đấy? Tôi thấy hệt như ăn quả bàn đào ý”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Văn cũng biết quả bàn đào à?”
Văn: “Vớ vẩn, ở Thần giới có ai không biết quả ấy?”
Ngô Bình: “Quả hạnh này là quả của cây hạnh duy nhất dưới nhân gian nên dược lực của nó còn mạnh hơn cả bàn đào”.
Văn tỏ vẻ khó hiểu rồi nói: “Cậu có bị hâm không mà lại tặng một quả hạnh quý giá như thế cho một người không biết là địch hay bạn như tôi?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Còn lâu tôi mới hâm, tôi có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, hơn nữa tôi có thể cảm thấy chị là người tốt”.
Văn chợt nhảy dựng lên: “Cậu nói cậu nhìn xuyên thấu cái gì hả?’
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi lỡ lời”.
Văn quay người đi rồi lạnh giọng nói: “Đi theo tôi”.