Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thành công?”, Nghiêm Lãnh Thạch hừ một tiếng: “Bố nói thật nhé, những người bị Phi Tiên Cổ cắn chỉ có một phần vài triệu cơ hội sống sót, thậm chí trước đó có vài thiên tài đã thử, vài ngày sau cũng chết”.

Nói rồi ông ta lại im lặng vài giây rồi nói: “Ngộ nhỡ hắn ta thành công thì chắc hắn ta là kỳ tài từ trước đến nay. Người như vậy, dù có làm nô lệ cho hắn ta thì có làm sao?”

Nghiêm Hiếu Văn ngây người, hắn ta không ngờ bố mình lại có ý nghĩ như vậy, cam tâm làm nô lệ của người khác.

Nghiêm Lãnh Thạch nhìn con trai mình, dường như đoán được hắn ta đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: “Nếu hắn ta có thể sống sót sau khi bị Phi Tiên Cổ cắn thì thành tựu sau này sẽ cực kỳ to lớn. Đến lúc đó sẽ có vô số người tranh giành làm nô lệ của hắn ta”.

Ông ta ngừng một lúc rồi nói: “Giống như Tô Thần Hầu năm đó, bất kỳ người nào đi theo ông ta đến Trung Châu, bọn bố cũng đều cung kính như thần, phục vụ ông ta như Thần Tông”.

Nghiêm Hiếu Văn không dám tin vào tai mình: “Bố, hắn ta có thể đạt đến cảnh giới của Tô Thần Hầu à?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Bố cũng không chắc nhưng ít nhất hắn ta có khả năng. Thậm chí hắn ta có thể mạnh hơn Tô Thần Hầu”.

Nghiêm Hiếu Văn hít khí lạnh: “Vâng, con nghe theo bố”.

Lúc về đến nhà thì đã khá muộn, Ngô Đại Hưng vẫn còn thức, hôm nay ông ấy đã trúng một tờ vé số hơn mười nghìn tệ, tâm trạng ông ấy rất tốt nên đã mua rất nhiều đồ ăn ngon về, đang vừa ăn vừa xem phim với Dương Quế Chi, trải qua thế giới hai người của họ.

Ngô Bình không nhắc đến chuyện Nghiêm Lãnh Thạch, cậu ngồi xuống cùng xem phim với họ.

Đợi đến khi bố mẹ đi ngủ, cậu mới tiếp tục tu luyện bí ấn. Cảnh giới Bí Ấn này khó tu luyện hơn các cảnh giới trước đó, ít nhất cậu phải mất vài ngày mới có thể tu luyện Bí Ấn đến mức toàn vẹn.

Ngày hôm sau cậu vẫn đến trường như thường lệ, đầu tiên là luyện bóng một lúc, sau đó mới lên lớp, còn khoảng một tháng đã là đến kỳ thi đại học, việc học quan trọng hơn tu luyện.

Nhờ luyện tập mà trí thông minh của Ngô Bình đã được cải thiện rất nhiều, bây giờ cậu học gì cũng khá dễ dàng. Tiết học cuối cùng kết thúc, học sinh nối đuôi nhau ra về, mấy bạn nữ trong lớp Giang Nhu có vẻ vội vàng chạy ra, mặt đầy vẻ mong đợi.

Ngô Bình cũng không để tâm, gọi điện cho Hàn Băng Nghiên, sau đó ra khỏi trường. Buổi trưa cậu còn phải đến biệt thự nhà họ Nghiêm để chuyển công ty taxi sang tên của mình, như thế có thể thực hiện được ước mơ mở một công ty taxi của bố.

Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy rất nhiều học sinh hâm mộ đứng ở trước cổng. Cậu nhìn sang thì thấy một chiếc xe thể thao trị giá mấy chục triệu tệ đậu ở cổng, có một người đàn ông đứng trước chiếc xe, ăn mặc rất đẹp, thế mà lại là Nghiêm Hiếu Văn – cậu chủ nhà họ Nghiêm.

Lúc này, Giang Nhu ngượng ngùng đứng trước mặt Nghiêm Hiếu Văn, trên tay cầm một bó hoa, có lẽ Nghiêm Hiếu Văn vừa tặng cho cô ta, lúc này cậu mới biết bạn trai của Giang Nhu lại là Nghiêm Hiếu Văn, thảo nào cô ta cứ nói cô ta và mình không phải là người cùng một thế giới.

Nghiêm Hiếu Văn mỉm cười, tầm mắt vừa dời đi thì nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng sau đó hắn ta cúi đầu xuống, bước nhanh đến trước mặt Ngô Bình, hơi cúi người, khiêm tốn nói: “Chào chủ nhân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK