Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự Bốn Mùa toạ lạc ở phía Đông của huyện. Biệt thự này không nằm trên núi, bản chất nó là một khách sạn giải trí. Anh lái xe vào trong, trước mặt là một toà nhà cao mười lăm tầng. Anh hơi cau mày, Chu Nhược Tuyết ở tầng nào đây? Thế là anh dùng Tị thức để tìm kiếm mùi trong không khí.

Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết từng tiếp xúc nên biết cô ấy dùng nước hoa gì, biết mùi hương chỉ cô ấy mới có.

Bây giờ mũi Ngô Bình còn nhạy hơn loài chó gấp trăm lần, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được một số phân tử mùi trong không khí. Anh hít hà, lập tức vòng qua toà nhà và đi ra phía sau.

Sau toà nhà này còn có một toà nhà nhỏ màu đỏ, chỉ có năm tầng và mười mấy phòng trên mặt đất. Càng đi về phía này, mùi hương càng nồng. Đến trước toà nhà nhỏ, anh đã đoán được Chu Nhược Tuyết đang ở trên tầng.

Trong một căn phòng ở giữa tầng một, cửa hé mở, có hai người đàn ông trung niên vừa hút thuốc vừa trò chuyện, thi thoảng còn cười phá lên.

Dù cách rất xa, Ngô Bình vẫn nghe được họ nói gì.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh lam cười nói: “Ông chủ Hầu à, cháu gái tôi xinh xắn như vậy, sau này sinh cháu cho anh chắc chắn cũng sẽ rất đẹp”.

Ông chủ Hầu ngoài năm mươi, dáng dấp không cao, vừa đen vừa béo. Ông ta ha ha cười bảo: “Con trai tôi từng bị ốm lúc bé, nhưng vẫn rất bình thường. Sau này chúng ta đã là người nhà. Anh có chuyện gì cứ việc tìm tôi”.

Nghe đến đây, Ngô Bình đã đoán được một trong hai là người thân của Chu Nhược Tuyết, người kia là phụ huynh của anh chàng xem mắt. Anh còn muốn nghe thêm một lúc, nào ngờ ông chủ Hầu chợt bảo: “Anh Phùng yên tâm, chuyện này mà thành, tôi sẽ đưa hai triệu sính lễ cho anh!”

Người đàn ông trung niên kia chính là Phùng Kiến Dân, dượng của Chu Nhược Tuyết. Ông ta vui mừng nói: “Anh yên tâm, hôn sự này chắc chắn sẽ thành mà!”

Ông chủ Hầu đáp: “Để tôi lên đó xem sao. Não của con trai tôi không tốt lắm, phận làm bố như tôi phải dạy nó một chút”.

Dứt lời, ông ta ra khỏi phòng, đi lên cầu thang.

Ngô Bình vội vàng theo sau. Lúc này Phùng Kiến Dân đã nhìn thấy Ngô Bình. Song vì đây là nơi công cộng nên ông ta cũng chẳng quan tâm, vẫn ngồi đó cười híp mắt, nghĩ xem nên tiêu pha hai triệu kia như thế nào.

Ông chủ Hầu lên tầng ba, lấy chìa khoá mở cửa một căn phòng phía Đông, rồi bước vào trong. Cửa vừa đóng thì Ngô Bình đến nơi. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để nhìn vào trong phòng.

Lúc này Chu Nhược Tuyết đang nằm trên giường và ngủ rất sâu, xem ra đã uống thuốc ngủ. Bên cạnh cô là một chàng trai ngốc nghếch chừng hai mươi mấy tuổi, miệng chảy nước dãi, hai tay co quắp, đầu lắc lư, rõ ràng là di chứng bại não.

Sau khi bước vào, thấy con trai mình không làm gì còn Chu Nhược Tuyết vẫn ăn mặc chỉnh tề, ông chủ Hầu cau mày nói: “Bố bảo con ngủ với nó mà con đang làm gì vậy hả? Chút chuyện nhỏ nhặt này mà con cũng không biết làm à?”

Rồi ông ta nhìn Chu Nhược Tuyết đang nằm trên giường. Chu Nhược Tuyết quá xinh đẹp. Cô ấy còn mặc cảnh phục, nước da trắng ngần, gương mặt đẹp sắc sảo. Ông chủ Hầu nuốt nước bọt, nói với vẻ mặt tham lam: “Con trai à, không thể để phí hai triệu đâu…”

Ông ta vừa định giơ tay chạm vào Chu Nhược Tuyết thì cửa bị đẩy ra một cái “rầm”, có một bóng người xông thẳng vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK