Ngô Bình dẫn mọi người của Ngọc Nữ Môn vào đó.
Âm Dương Cốc rất lớn, dù Ngô Bình đã chuyển hết các toà nhà của Ngọc Nữ Môn đến đó thì cũng chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ. Cả chín ngọn núi đều có đại trận, nhưng ba đại trận trong số đó chưa được tạo dựng xong, tạm thời chỉ có sáu đại trận đã xong bước đầu rồi thôi.
Các đệ tử nữ nhìn ngó xung quanh thì thấy linh khí ở nơi này rất dồi dào, phong cảnh thì tuyệt đẹp, tóm lại là hơn vị trí lúc trước của họ rất nhiều.
Trong Âm Dương Cốc có đủ các cung điện to nhỏ, ít cũng phải đến cả nghìn cái. Ngoài ra, trên chín ngọn núi cũng có một phong cách kiến trúc và phong cảnh riêng.
Ví dụ, có một ngọn núi trồng toàn trúc, ngọn núi khác thì toàn thác nước rồi hình thành một đầm nước khổng lồ.
Âm Dương Cốc tự hình thành một thế giới riêng, nhưng không đóng kín nên nước ở bên ngoài vẫn chảy vào được, mà nước bên trong cũng có thể chảy ra ngoài.
Ly Mộng tiên tử mừng rỡ nói: “Có Âm Dương Cốc này rồi thì Ngọc Nữ Môn sẽ đứng vững cả chục nghìn năm”.
Ngô Bình: “Nếu biết cách sử dụng thì cả trăm nghìn năm cũng không thành vấn đề”.
Ly Mộng tiên tử khẽ thở dài: “Tiếc là truyền thừa của Ngọc Nữ Môn quá tầm thường, tôi đã vất vả tu luyện ở nửa đời người mà tu vi cũng chỉ đến vậy mà thôi”.
Nghe bà ấy nói vậy, Ngô Bình nghĩ tới một chuyện. Cách đây không lâu, anh đã lấy được một hạt châu ở Cự Linh Môn, đây là một bộ công pháp thiên phẩm, mỗi người sẽ nhìn thấy một bối cảnh khác nhau.
Vì anh đã có tu vi cao rồi nên có thể nhìn thấy bản chất của nó.
Vì thế, anh đã lấy hạt châu ra rồi truyền sức mạnh vào, hạt châu lập tức biến thành một sức mạnh vô thượng thần kỳ, sau đó chui vào trong người anh.
Ngô Bình nhắm mắt lại một lúc thì đã có lý giải bước đầu về bộ công pháp này, nó có tên là Vạn Giới Chí Tôn Công - một cái tên nghe rất oách, nhưng uy lực thậm chí còn ác chiến hơn tên gọi.
Trước kia, khi cảm ngộ một bộ công pháp thiên phẩm khác là Thiên Cực Kiếm Kinh, Ngô Bình chỉ có thể quan sát từ một góc độ, nhưng giờ thì đã khác, tu vi của anh đã đủ cao, trí tuệ đủ lớn để nhìn thấu bản chất của bộ công pháp này rồi.
Sức mạnh từ hạt châu biến thành đã trở thành nền móng để Ngô Bình tu luyện công pháp này, sức mạnh ấy vận chuyển một chu thiên trong người anh, từ đó anh lập tức đột phá tầng thứ nhất của công pháp ngay.
Vạn Giới Chí Tôn Công có 12 tầng, nhưng chỉ vài tiếng sau, Ngô Bình đã luyện đến tầng thứ ba. Sang ngày thứ hai, anh lại đột phá liên tiếp đến tầng thứ sáu.
Thực lực của cảnh giới thứ sáu này tương đương với cảnh giới Đại Thánh của anh, vì thế anh tu luyện không gặp khó khăn gì. Nhưng nếu muốn tu luyện tiếp các tầng phía sau thì độ khó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Mọi người thấy Ngô Bình ngồi tu luyện thì đều đứng yên lặng ở một bên, không dám làm phiền anh.
Đột nhiên, Ngô Bình mở mắt, Vạn Giới Chí Tôn Công ở tầng thứ sáu đã khiến anh hiểu rõ về bản chất của công pháp này, anh mỉm cười rồi nói: “Bây giờ, tôi sẽ truyền cho mọi người một bộ công pháp độc nhất vô nhị có tên là Cửu Thiên Huyền Công”.
Cửu Thiên Huyền Công này là công pháp anh tóm gọn từ Vạn Giới Chí Tôn Công, độ khó đã được giảm xuống, nhưng uy lực vẫn vậy. Nếu có thể luyện thành thì uy lực cuối cùng không thua gì Thiên Cực Kiếm Kinh.
Anh gọi Ly Mộng tiên tử đến rồi nói: “Tiên tử, bây giờ tôi sẽ thay đổi thể chất của tiên tử, khiến tiên tử có thể nhanh chóng tu luyện nửa đầu của công pháp”.