Anh cảm thấy nó nằm im bèn dùng dao găm đào đất lên, xách một quái vật trông như con rết ra, trên lưng có vảy, miệng trông cực kỳ khủng bố mọc đầy răng nanh. Ban nãy, nếu anh không có sự đề phòng thì chắc đã bị nó cắn đứt một chân.
Ngô Bình lôi nó ra khỏi mặt đất, phát hiện nó vẫn chưa chết, chỉ là não bị đánh mạnh vào nên tạm thời ngất đi.
Để đề phòng sự cố, anh dùng dao găm cắt bỏ đầu nó. Trong quá trình ấy, Ngô Bình phát hiện vảy của nó vô cùng cứng, ngay cả linh lực của anh cũng khó mà xuyên thấu.
Vì vậy, Ngô Bình bèn dùng dao găm cắt bỏ một chút vảy của nó bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Sau khi giết con quái vật ấy, anh tiếp tục lên đường, đi được hơn mười dặm thì bỗng nhiên ngừng lại. Trước mặt anh, có một tảng đá hình thù kỳ quái cao 5m, rộng hơn 3m, trên bề mặt có hoa văn mờ nhạt như là đồ án gì đó. Ngô Bình thấy đồ án đó thì lập tức cảm thấy quen mắt, ngẫm nghĩ một hồi bèn lấy cuộn da ra.
Đối chiếu cả hại thì thấy đồ án trên cuộn da giống y như trên tảng đá!
Trong lòng anh chợt nảy ra một suy nghĩ: "Sao trên tảng đá lại có đồ án của cuộn da, giữa chúng có mối quan hệ gì?"
Anh đi quanh tảng đá một vòng rồi vươn tay đặt lên trên, linh lực thẩm thấu vào thì phát hiện bên trong còn có một thứ tỏa ra một luồng năng lượng có dao động kỳ lạ.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi đấm một quyền lên tảng đá, chợt nghe "Ầm" một tiếng, tảng đá vỡ nát, một viên ngọc màu đen lăn ra, bên trên cũng khắc đồ án giống như trên cuộn da.
Ngô Bình nhìn viên ngọc, lại ngó cuộn da lập tức hiểu ra, lẩm bẩm: "Xem ra, chỉ cần dựa theo vị trí của đồ án trên cuộn da là có thể tìm được viên ngọc có đồ án?"
Anh nghĩ vậy bèn dựa theo đồ án trên cuộn da định vị vị trí của mình. Sau đó, Ngô Bình phát hiện từ chỗ viên ngọc đi về bên trái một đoạn có thể gặp được một đồ án khác.
Vì thế, anh bắt đầu đi ngược về phía bên trái, đi được khoảng bảy, tám dặm thì thấy một cái hồ chứa nước, xung quanh mọc đầy cỏ. Ngô Bình nhìn về phía hồ nước thì phát hiện bên trong có một tảng đá màu trắng giống như một cái thớt lớn. Bề ngoài của nó cũng có hoa văn, chính là đồ án thứ hai anh phải tìm.
Mắt anh sáng lên, nhảy vào hồ nước nâng tảng đá lên rồi ném nó lên bờ, một quyền đánh nát nó.
Tảng đá hình thớt nứt ra, bên trong lại lăn ra một viên ngọc màu tím, bên trên cũng có một ký hiệu.
Ngô Bình cười, lẩm bẩm: "Xem ra, điều mình cần làm là thu gom những viên ngọc có ký hiệu và màu sắc khác nhau. Chỉ là, chúng lại có tác dụng gì đây?"
Cứ thế, anh dựa theo bản đồ tìm kiếm ký hiệu, không ngừng tìm được tảng đá có đồ án rồi đánh nát nó lấy ra viên ngọc.
Trên cuộn da có bốn mươi hai cái ký hiệu, cũng đại biểu cho bốn mươi hai viên ngọc. Khi Ngô Bình tìm đủ tất cả những viên ngọc thì bầu trời đã lộ ráng đỏ, mặt đất cũng nổi lên một lớp sương mù dày đặc.
Đặt bốn mươi hai viên ngọc lên mặt đất, anh nhìn viên này lại ngó viên kia, cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt.
Tìm được tất cả các viên ngọc rồi, vậy kế tiếp phải làm gì?
Anh đang trầm ngâm suy nghĩ thì mặt đất bỗng nhiên khẽ run lên. Ngô Bình vội vàng nhìn về đằng xa, chỉ thấy trong lớp sương mù dày đặc có một con rối mặc áo giáp màu đen nhấc chân đi đến chỗ mình, mỗi một bước đều khiến mặt đất run lên. Nó cao khoảng ba, bốn mét, trên eo đeo trường kiếm, khí thế kinh người.
Ngô Bình biến sắc, có một cảm giác nếu con rối kia ra tay với mình thì anh chỉ có thể vắt chân lên cổ chạy, không thể địch lại nó!