Đoàn người của Ngô Bình đi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, đập vào mắt là một thảo nguyên rộng lớn, nơi xa hơn là một khu rừng rậm dày đặc. Có người trong nhóm lên tiếng: “Cửa đầu tiên sẽ có nhóm thú tấn công đánh chúng ta. Mọi người đừng để lạc và nhớ chăm sóc cho nhau, bởi một mình rất khó vượt qua đám thú này!”
Đúng lúc này, những đốm sáng màu vàng từ không trung rơi xuống, tất cả to bằng nắm tay, mỗi một tia sáng tiếng vào trong cơ thể của một người. Ngay lúc tia ánh sáng tiến vào cơ thể, thế giới trong mắt Ngô Bình lập tức xảy ra thay đổi, anh có thể thấy một cô gái áo bào màu trắng xuất hiện trước mắt. Nhưng người khác lại không nhìn thấy cô gái như anh.
“Ngươi là ai?”, Ngô Bình hỏi.
“Ta là người hướng dẫn trên đường Chúa Tể của ngươi, ngươi cứ gọi ta là A Bạch”.
“A Bạch, ta cần làm cái gì ở ải thứ nhất này?”
A Bạch: “Sống sót vượt qua khu vực này! Ngươi sẽ chịu sự tấn công của hung thú, ngươi đánh chết được hung thú có cấp khác nhau sẽ nhận được điểm khen thưởng khác nhau”.
Ngô Bình hỏi: “Điểm khen thưởng làm được cái gì?”
A Bạch: “Một trăm người có điểm cao nhất trong lần này, sẽ nhận được khen thưởng. Một trăm người có số điểm cao nhất trong lịch sử sẽ nhận được khen thượng rất lớn”.
Lúc Ngô Bình đang nói chuyện với A Bạch, đột nhiên có mấy vạn con hung thú từ nơi xa nhào đến. Đám hung thú này nửa thân dưới là họ mèo, nửa người trên là hình con người. Đồng tử của bọn chúng có chữ thập, trông rất quái dị. Bọn chúng có bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm vũ khí, có đao, thương, chùy, tiên đủ loại.
Hình như sau lưng đám quái vật này còn có rất nhiều dị tộc đang xua đuổi bọn chúng.
Tất cả thiên tài của Nhân tộc thấy thế, vẻ tức giận lập tức lộ ra trên khuôn mặt.
“Đám dị tộc đáng chết kia, dám hợp tác xua đuổi hung thú tập kích chúng ta!”. Có người tức giận chửi.
Nhân tộc ở đầu này không kịp tổ chức một trận phòng ngự quy mô khổng lồ như thế, Ngô Bình vội vàng vọt lên đằng trước, cao giọng nói: “Tất cả các tu sĩ Thánh Nhân Cảnh, đi theo ta mau!”
Có chừng tám trăm tu sĩ Thánh Nhân Cảnh ở trong một vạn người của Nhân tộc, họ thấy Ngô Bình ra lệnh cũng hơi do dự, nhưng lập lập tức bước ra. Tiếng tăm của Ngô Bình quá vang dội, anh chính là người Thánh Hoàng tin tưởng nhất, còn có thể nhẹ nhàng đánh bại Lăng Vân Đại Thần. Họ lập tức biết, khi nghe lệnh của loại người như thế này tuyệt đối không xấu hổ.
“Các vị hãy canh chừng bên ngoài, những người còn lại hãy vào chính giữa!”
Theo đó, tám trăm Thánh Nhân tạo thành một vòng tròn, Ngô Bình đứng ngoài cùng. Đợi khi đám hung thú nửa người nửa hổ kia đến trước mặt, anh lập tức sử dụng Thiên Ảnh Kiếm Pháp, vừa vung tay lên đã có bóng kiếm xuất hiện đầy trời nện xuống như sao băng. Mỗi một bóng kiếm đều dễ dàng chém đứt hung thú nửa người Bán Hổ kia!
“Phạch phạch phạch!”
Chỉ thoáng chốc, có mấy ngàn hung thú Bán Hổ đã bị giết sạch, đám còn lại cũng bị nhóm thiên tài Nhân tộc đánh gom lại một chỗ.
Ngô Bình vung Bạch Hổ Tiên Kiếm, hóa thành một kiếm quang có đường kính hơn mười mét, lăn qua lại giữa đám hung thú Bán Hổ. Nơi nào đường kiếm bay qua, hung thú nơi đó ngã rạp như cỏ, đầu bị đứt lìa, chân cũng đứt, nát thành từng khúc nhỏ. Tám trăm Thánh Nhân cùng dốc hết sức bảo vệ người sau lưng, không cho đàn hung thú có cơ hội làm tổn thương đến thiên tài của Nhân tộc.
Do Ngô Bình đánh quá hung, chưa đầy vài phút đám hung thú đã chết và bị thương lên đến hơn một vạn, đám còn lại thấy tình hình không ổn lập tức bỏ chạy về hướng ngược lại. Ngô Bình giết để đỏ cả mắt, anh quát lớn: “Mọi người đuổi giết chúng với ta!”
Vì thế hơn một vạn thiên tài Nhân tộc được sự dẫn dắt của Ngô Bình, lập tức đuổi theo đường hung thú bỏ chạy mà giết. Hung thú chưa từng gặp Nhân loại nào hung tàn như thế, hiện tại có thể nói họ còn hung dữ hơn cả hung thú, nên chúng chỉ còn biết cách liều mạng bỏ chạy. Mà đối diện đám hung thú lại chính là mấy vạn dị tộc đã xua đuổi chúng, đám dị tộc này được tạo thành từ cộng đồng Bát Tộc. Trên mặt của bọn chúng còn nở nụ cười đắc thắng, nhưng rất nhanh nụ cười đó đã đọng lại, sau đó là gương mặt trắng bệch đi.
Ngay lúc hung thú liều chết nhào lại hướng bọn chúng, gương mặt bọn chúng lập tức ngổn ngang cảm xúc ngạc nhiên và tức giận lẫn lộn. Nhưng giờ chúng có trốn cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể chém giết với đám hung thú kia.
Đám dị tộc dễ bị hung thú bắt nạt hơn với Ngô Bình chỉ dùng một chiêu mạnh giết chết vài ngàn đồng bào của bọn chúng. Vì thế, hai bên lập tức nổ ra ác chiến.