"Ai sai các người tới đây? Lâm Hổ Vương sao?". Anh hỏi, giọng lạnh lẽo tựa như tới từ địa ngục.
Hai người này bị khống chế, cánh tay đau đớn vô cùng, họ không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, liền nói: "Đúng vậy, chính anh Lâm đã sai chúng tôi đến đây".
Ngô Bình giơ tay điểm lên người hai kẻ đó, họ rên lên rồi ngã xuống tựa như đống bùn, không thể động đậy.
Anh đanh giọng hỏi: "Lâm Hổ Vương đang ở đâu?"
Một người nói: "Cách đây một trăm mét về phía Tây có một chiếc xe MPV, Lâm Hổ Vương đang ở trên đó. Anh bạn à, anh rất mạnh nhưng tôi khuyên anh đừng đụng vào Lâm Hổ Vương, hắn..."
"Rắc rắc!"
Ngô Bình liền giẫm mạnh lên chân gã, gã kêu lên thảm thiết rồi ngất đi.
"Tôi cho phép anh nói chưa?"
Anh không quan tâm đến hai người này nữa mà đi men theo vườn cây về phía Tây. Quả nhiên sau khi đi khoảng hơn một trăm mét thì anh nhìn thấy một chiếc xe MPV. Cửa xe đang mở, Lâm Hổ Vương đang hút thuốc trong xe, đôi lúc hắn lại nhìn về phía nhà Trần Lăng Sương.
Lâm Hổ Vương không chỉ là dân xã hội đen ở Thiên Kinh mà còn là đại ca của bang Long Xà tại Thiên Kinh, có hàng trăm tên xã hội đen dưới trướng. Thế mà hôm nay hắn lại bị một tên không biết chui từ đâu ra đánh đập, hắn không nuốt trôi cục tức này, liền lập tức liên hệ với anh em bang Long Xà ở Vân Kinh để giết chết Ngô Bình.
Thành viên trong bang Long Xà rất phức tạp, đến từ mọi thành phần trong xã hội, có người làm quan chức, có kẻ làm ăn buôn bán, cũng có cả ăn mày. Họ hội tụ lại, đủ mọi thành phần.
Lâm Hổ Vương có thể trở thành đại ca trong bang Long Xà ở Thiên Kinh thì tất nhiên hắn phải có điểm hơn người. Hắn có mối quan hệ rất rộng, còn xưng anh em với người trong chính quyền Thiên Kinh. Mà suy cho cùng cũng là vì hắn có một người anh cả cực kỳ lợi hai, là Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương rất giỏi võ, làm việc trong một tổ chức bí ẩn nào đó, chưa đến 40 tuổi mà đã là tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
Lúc này Lâm Hổ Vương đang đợi tin tức. Hắn bắt đầu thấy không kiên nhẫn, liền hỏi cấp dưới: "Hai người đó có đáng tin không?"
Một tên cấp dưới vội nói: "Anh Hổ yên tâm, họ đều là sát thủ chuyên nghiệp, bảo đảm không có vấn đề".
Vừa dứt lời thì có một bóng người đi ra khỏi vườn cây, đám người còn chưa hoàn hồn thì người đó đã đi đến bên cạnh Lâm Hổ Vương.
Khi Lâm Hổ Vương nhìn rõ khuôn mặt người vừa đến thì sắc mặt liền trắng bệch, hắn run rẩy nói: "Người anh em, cậu đừng làm bừa..."
Người này chính là Ngô Bình, anh giơ tay vỗ vai Lâm Hổ Vương, hỏi: "Hai tên sát thủ vừa nãy là do anh phái tới à?"
Lâm Hổ Vương toát mồ hôi lạnh, cười khan: "Không... Không phải, tôi..."
"Anh đúng là ngang ngược thật, hở tý là giết người, coi thường mạng người thật, ai cho anh lá gan đó?", anh hỏi.
Lâm Hổ Vương thấy người mình lạnh buốt, trời đang nóng nực mà hắn lại run lẩy bẩy, chỉ có thể cười khan: "Anh bạn, có gì từ từ nói".