Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây đào: “Tôi chỉ là cái cây nên rất khó bảo toàn tính mạng, ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Nếu thượng tiên không nói dối thì tôi đồng ý đi”.

Ngô Bình: “Tao còn muốn mày lớn nhanh nên không lừa mày đâu, à, mà mày kết trái được chứ?”

Cây đào: “Kết trái khiến tôi tốn nhiều sức lắm, nhưng nếu thượng tiên có thể cho tôi linh khí và tiên thạch thì đương nhiên không thành vấn đề. Với năng lực hiện giờ thì cùng lắm tôi chỉ kết được một trái thôi”.

Ngô Bình cau mày: “Mỗi một trái thôi à?”

Cây đào: “Thượng tiên, cơ thể mẹ của tôi là đào tiên thượng cổ, trái của tôi là đào tiên đấy, chỉ cần ăn một quả là sống đến 300 tuổi”.

Ngô Bình nói: “Được, một quả thì một quả”.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình nói mãi không xong thì hỏi: “Cái cây chịu nói chuyện với anh rồi à?”

Ngô Bình cười nói: “Tử Di, nó là đào tiên đấy. Đào tiên, chào bạn gái tao đi!”

“Chào người đẹp, tôi là Nhị Đào, cô xinh thật đấy”, cây đào bắt đầu nịnh nọt Đường Tử Di.

Cô ấy giật nảy mình rồi hỏi: “Nó biết nói chuyện ạ?”

Ngô Bình: “Nó là đào tiên, thuộc linh căn Tiên Thiên nên còn thông minh hơn con người. Hơn nữa, tu vi của nó mạnh lắm, ban nãy anh suýt bị nó chơi cho một vố đấy”.

Đường Tử Di cảm thấy rất khó tin: “Có đào tiên thật ư?”

Ngô Bình nói: “Nhị Đào đúng không, tao phải đi ra đây một lát, lát tao sẽ quay lại đưa mày đi. Chịu khó một chút nhé”.

Nhị Đào: “Vâng, tôi chịu được”.

Ngô Bình không nói nhiều mà cõng Đường Tử Di xuống núi luôn. Lên xe rồi, Đường Tử Di vẫn thấy như đang mơ.

“Đào tiên thật mới sợ chứ!”, cô ấy sáng mắt lên: “Ngô Bình, nó mà kết trái thì anh cho em cắn một miếng nhé?”

Ngô Bình cười nói: “Ừ, quả đầu tiên cho em luôn”.

Đường Tử Di mừng rỡ rồi ôm Ngô Bình thơm anh.

Ngô Bình thấy xung quanh không có ai nên ôm lấy Đường Tử Di rồi hôn lên môi cô ấy, đôi môi đỏ mọng như lửa, dịu dàng ngọt ngào. Nụ hôn của hai người kéo dào hơn chục phút, còn tay của Ngô Bình cũng không chịu yên phận, cứ thế chu du trên da thịt của Đường Tử Di.

“Đáng ghét!”, tuy nói vậy, nhưng cô ấy không hề phản kháng.

Ngô Bình quyến luyến buông Đường Tử Di ra, vì còn việc phải làm nên anh đành kìm nén lửa nóng, sau đó khởi động xe về thị trấn.

Tới cửa nhà họ Phương rồi, đoàn tổ chức hôn lễ chuyên nghiệp mà Đường Tử Di mời đến đã tới, và đang lắp đặt hế thống âm thanh.

Giờ khoảng mười giờ, khách tới liên tục. Không lâu sau, một chiếc xe đã đi đến, biển xe mang số b00001, là biển của thị trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK