Liễu Thiên Tuần: "Tuy tu luyện hoàng khí sẽ sở hữu thực lực mạnh mẽ, nhưng không biết vì lý do gì mà những người tu luyện hoàng khí không một ai có thể sống quá năm trăm tuổi. Rất nhiều người tu luyện hoàng khí đến năm ba trăm tuổi đã chết. Đây cũng là lý do hạn chế số lượng người tu luyện hoàng khí, không được trường sinh thì tu luyện làm gì?"
Ngô Bình: "Kỳ lạ, tinh khí của thái cổ chân hoàng không thể có tác dụng phụ thế này được".
Liễu Thiên Tuần: "Hạ Vương đã bốn trăm tuổi rồi, tuổi thọ của ông ấy không còn nhiều nữa, cần phải tìm trước một người thừa kế, thế mới có thể duy trì được sự hùng mạnh của phủ Hạ Vương".
Ngô Bình hỏi: "Nếu tiểu công chúa đã có thiên phú phi phàm thì sao không để cô ấy thừa kế?"
Liễu Nhan: "Nếu có người tài giỏi hơn cả tiểu công chúa thì đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn. Tất nhiên rồi, nhận nghi thức hoàng khí quán đỉnh sẽ có nguy hiểm, thế nên có một vài người dù có đánh bại được tiểu công chúa cũng sẽ không muốn tỷ thí với cô ấy".
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Ngày mai em muốn tới phủ Hạ Vương, xem thử có thể hấp thu được hoàng khí không".
Liễu Thiên Tuần nhíu mày: "Tiểu Bình, con phải suy nghĩ cho kỹ. Chưa bàn đến việc con có thể hấp thu được hoàng khí hay không, dù có thể thì con cũng không sống được quá năm trăm tuổi. Tuy tu luyện lôi khí tăng cảnh giới hơi chậm, nhưng có thể trường sinh, từ từ tích luỹ thực lực".
Ngô Bình cười nói: "Sư tôn, con vẫn muốn thử. Có lẽ con thích hợp tu luyện hoàng khí hơn so với người khác".
Liễu Thiên Tuần im lặng, Liễu Nhan khuyên: "Tiểu Bình, cha đã nói hết nguy hiểm của việc này cho em nghe rồi, sao em lại nhất quyết muốn đi? Lẽ nào tu luyện lôi khí không tốt sao?"
Ngô Bình cảm thấy bọn họ thật lòng lo tác dụng phụ của việc tu luyện hoàng khí nên bèn nói: "Chị Nhan, em chỉ muốn tới xem, cảm nhận thử hoàng khí là gì thôi, tạm thời sẽ không tu luyện nó".
Nghe anh nói vậy, Liễu Thiên Tuần yên tâm hẳn, nói: "Đi cảm nhận thử cũng tốt, dù sao thì sớm muộn gì con cũng phải chào hỏi với tu sĩ hoàng khí".
Liễu Nhan: "Con và tiểu công chúa của phủ Hạ Vương là bạn từ nhỏ đến lớn, để con đưa Tiểu Bình đi".
Liễu Thiên Tuần: "Cũng được".
Đêm đó, Ngô Bình để lại một con rối trong phòng, ngồi xếp bằng tu luyện rất ra dáng, đến khí tức cũng giống hệt anh. Còn anh thì lén độn xuống đất, tới phủ Hạ Vương.
Có thể nhìn ra được Liễu Thiên Tuần không muốn anh hấp thu hoàng khí, thế nên anh chỉ có thể lén tới đó. Là thái cổ chân nhân, thiết nghĩ cảm nhận của anh về hoàng khí sẽ mạnh hơn so với người thường.
Tuy không biết vị trí của phủ Hạ Vương ở đâu nhưng trên đường đi hỏi là tìm được ngay.
Anh tới gần cửa của phủ Hạ Vương, đứng đợi một lát thì có một người trông giống quản gia, dắt một con chó màu vàng lớn đi ra ngoài, có vẻ là muốn dắt chó đi dạo.
Lúc quản gia đi ngang qua Ngô Bình còn nhìn anh, nhưng không để ý nhiều, sau đó đi xa luôn.
Lúc này, Ngô Bình nhoáng người hoá thành dáng vẻ của quản gia kia, ngang nhiên đi vào phủ, còn tỏ vẻ rất vội nữa.
Lính canh cửa thấy ông ta vừa đi ra đã quay về, hơn nữa không còn con chó thì vội hỏi: "Quản gia Hồng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngô Bình phất tay, không nói gì đã chạy vào trong.