“Đại lão gia này chẳng có bản lĩnh gì, chỉ lấy vợ sinh con là giỏi. Khi còn là người phàm, vì vừa xấu vừa nghèo nên 40 tuổi rồi, ông ta cũng không lấy được vợ. Sau này thành Đại Đạo Quân và biến thành một chàng trai tuấn tú, cứ rảnh ra là ông ta lại xuống nhân gian yêu đương nhăng nhít. Mà lần nào cũng sinh ra một người con, cứ thế tính đến nay, ông ta đã có cả trăm người phụ nữ ở đế đô rồi”.
“Vì quá đông con nên đại lão gia đặt tên con theo thứ tự luôn, cứ lần lượt gọi là Đại gia, Nhị gia, Tam gia… Lục gia này là người xuất sắc nhất trong mấy người con của lão, chủ yếu là có tài buôn bán đan dược, hắn có đến mấy trăm thầy luyện đan dưới trướng đấy, trong đó có ba thầy luyện đan năm sao, chín đại sư luyện đan bốn sao”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Nói vậy là Lục gia này đến kiếm chuyện với chúng ta rồi”.
Liễu Chí Mưu thở dài: “Nếu thế thì đúng là phiền phức!”
Chỉ U: “Công tử, tôi lại thấy chưa chắc Lục gia nay đã đến kiếm chuyện. Tôi nghe nói Lục gia là người rất hiếu khách, thích kết giao với các anh hùng trong thiên hạ và cũng rất tôn trọng các thầy luyện đan. Cũng có thể vì nghe nói ở đây có Đan Vương nên Lục gia mới đến”.
Ngô Bình: “Không cần biết hắn đến với mục đích gì, tạm để đó rồi hoàn thành lễ khai trương đi đã”.
Đúng lúc này, Ngô Bình chú ý ấy có mấy người vây quanh Đào Như Tuyết nên lập tức đi qua. Anh thấy trong số đó có một người thanh niên cười nói rôm rả với Đào Như Tuyết: “Cô xinh thật đấy, không biết đã có gia đình chưa?”
Đào Như Tuyết lạnh mặt đáp: “Chào công tử, chồng tôi chính là chủ của Đan Vương lâu, xin công tử tự trọng!”
“Tự trọng? Giờ tôi đang rất tự trọng đấy chứ”, nói rồi, gã giơ tay định chạm vào vai của Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết cảm thấy người mình nằng nặng, cô ấy lập tức vung tay, tên kia bay ra xa rồi ngồi phịch xuống đất, mấy tên đi cùng gã nổi giận nói: “Dám đánh Đinh công tử à, tôi thấy đan lâu này không muốn khai trương nữa rồi đấy”.
Thấy thế, Ngô Bình biết ngay lại có kẻ đến kiếm chuyện nên trầm giọng nói: “Nếu là khách mua hàng thì chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo, còn đến gây sự thì đừng trách tôi là ác!”
“Khẩu khí lớn quá nhỉ! Anh thử ra tay đi tôi xem nào!”
Lập tức có một luồng khí tức khủng khiếp ập tới, một cường giả cấp Đạo Tô xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Ai đánh cháu tôi bị thương thế hả, mau ra chịu chết”.
Ông ta vừa nói dứt câu thì có một chưởng ấn khổng lồ ngưng tụ từ pháp lực tiến tới, chưởng ấn này do rất nhiều phù văn tạo thành, bên trong còn có mấy chục đại trận sát sinh, năm đại trận trấn áp và chỉ có cường giả cấp Đạo Tổ mới thi triển được.
Thấy bàn tay ấy sắp đánh trúng người mình, Ngô Bình đang định ra tay thì có một đoá sen khổng lồ xuất hiện, nó phóng ra rất nhiều tia sáng để chặn bàn tay ấy lại trên không.
Đạo Tổ đó mặc áo bào màu đỏ, đầu đội mũ miện màu tím, dáng vẻ là một người đàn ông trung niên để râu dài bạc trắng, ông ta cười mỉa nói: “Kẻ nào dám chống lại Diệt Tuyệt Đạo Tổ ta đây?”
“Cái gì! Ông ta là Diệt Tuyệt Đạo Tổ ư!”, có người ngạc nhiên hô lên.
Cũng có người không biết nên hỏi: “Diệt Tuyệt Đạo Tổ là ai?”
“Diệt Tuyệt Đạo Tổ chưa nhiều tuổi lắm đâu, là cường giả siêu cấp bước ra từ trong mộ tiên. Khi ông ta vẫn còn là Đạo Quân thì đã giết được Đạo Tổ rồi. Đến nay, ông ta đã thăng cấp lên thành Đạo Tổ, thực lực chắc còn khiếp hơn rồi, e các Đạo Tôn bình thường cũng không đánh lại được”.
“Mộ tiên là nơi nào thế? Người từ đó ra mạnh lắm à?”
“Mộ tiên là một trong những nơi Đại Thiên Tôn bồi dương cường giả, nhưng tỉ lệ tử vong khi vào đó rất cao. Nghe nói từ khi nơi đó tồn tại đến nay, có chưa đến một trăm người ra ngoài được”.