Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng lão kia nhìn anh, nói: “Trưởng lão Cừu nói, tư chất của cậu chắc chắn không kém Lương Ngọc năm đó, hoàn toàn có tư cách tiến vào đỉnh Cô Tú”.

Ngô Bình: “Một khi tôi tiến vào đỉnh Cô Tú, e rằng sẽ có tất nhiều người khó chịu với tôi”.

Vân Thường cười nói: “Đúng vậy, dù sao ngay cả đệ tử tinh anh cũng không dám tiến vào đây. Sư huynh đi vào, chứng tỏ anh có tư cách hơn so với bọn họ”.

Ngô Bình thở dài: “Xem ra anh phải nỗ lực tu luyện rồi, nếu không sẽ dễ bị người khác đánh thôi”.

Trưởng lão kia cười ha ha: “Thành tích kiểm tra của anh đủ chứng minh rồi, anh là đệ tử cực kỳ thiên tài. Cố gắng đi, sẽ có một ngày, anh chắc chắn sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của trưởng lão Cừu, trở thành niềm kiêu hãnh của Huyền Minh Giáo”.

Ngô Bình: “Trưởng lão quá khen”.

Mấy người đến lưng chừng núi, chỉ thấy một căn nhà lớn ở phía trước, bên trong có phong cảnh rất hùng vĩ, có hơn trăm phòng.

Đi vào sân viện, ba mươi sáu đệ tử tạp dịch cung kính chào đón.

Trưởng lão nói: “Đây là những người mà trưởng lão Cừu đích thân chọn cho anh, mười sáu nam, hai mươi nữ”.

“Bái kiến công tử”. Nhóm người đồng loạt bái lạy.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh, phát hiện có đầy đủ mọi thứ, xa hoa hơn nơi ở trước đây của anh nhiều.

Trưởng lão kia nói: “Trưởng lão Cừu nói, Vân Thường và anh rất gần gũi, sau này có để cô ấy làm quản gia ở đây, đồng thời sẽ thăng cấp thân phận đệ tử chân truyền của cô ấy thành nhị đẳng”.

Vân Thường nghe thấy thì vui mừng: “Đa tạ trưởng lão Cừu dẫn dắt!”

Người này cười ha ha: “Được rồi, chuyện cần làm tôi cũng làm cả rồi. Mọi người sai người dọn đồ đạc đến đi, có gì cần thì cứ nói với mấy người hầu kia, bọn họ sẽ báo cho tôi sắp xếp”.

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.

Trưởng lão này rời đi, Vân Thường liền đưa người đến sân viện lúc trước ở để dọn đồ. Ngô Bình chọn một viện yên tĩnh, tiếp tục mở địa khiếu.

Bảy mươi hai địa khiếu, anh đã mở được mười hai, thời gian sắp tới, anh dồn hết sức vào việc mở địa khiếu.

Ngày qua ngày, Cừu Quang Thái lại không hề đến tìm Ngô Bình, anh cũng tập trung tu luyện.

Bảy ngày sau, Ngô Bình đã khai thông được địa khiếu thứ bảy mươi hai. Sau khi địa khiếu cuối cùng được khai thông, bảy mươi hai loại linh khí hợp nhất làm một, hóa thành một luồng linh khí đặc biệt. Luồng linh khí này đi đến đâu thì thân thể anh trở nên trong suốt đến đó.

Linh khí cứ vận chuyển được một tuần thì thể chất Ngô Bình lại tăng lên một phần. Cứ như vậy, anh cứ ngồi yên bất động, tu luyện ba ngày.

Hôm nay, anh cảm thấy thân thể gần như đã đạt đến trạng thái viên mãn, vì vậy đẩy cửa đi ra.

Bên ngoài cửa có một cây tùng cổ, Vân Thường đang ngồi dưới tán cây.

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, cô ấy vội đứng dậy, vui mừng nói: “Sư huynh, cuối cùng anh cũng ra rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Mấy ngày nay, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK