Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu không nói nguyên nhân sinh bệnh mà thi triển bí lực trường sinh ngay.

Bí lực truyền vào người đối phương, đánh thức hệ miễn dịch toàn thân, tế bào ác tính nhanh chóng bị giết chết. Nửa tiếng sau, Ngô Bình lại đích thân sắc một chén thuốc để cô ấy uống và bảo cô ấy nằm yên trên giường nghỉ ngơi.

Mộc Băng Thiền chờ đóng cửa lại mới dám hỏi: “Anh Ngô Bình, mẹ tôi không sao chứ?”

Ngô Bình cười, nói: “Không sao, bệnh vặt thôi, đã khỏi rồi”.

Mộc Băng Thiền thở phào: “Vậy thì tốt”.

Ngô Bình: “Băng Thiền, chiều nay chúng ta đi mua ít quần áo cho cô chú đi, mua thêm ít đồ dùng cá nhân nữa. Dù gì thì đồ đạc ở đây cũng thiếu thốn”.

Mộc Băng Thiền vội nói: “Anh Ngô Bình, tự tôi mua được rồi, anh bận vậy, đừng để chậm trễ việc của mình”.

Ngô Bình cười, nói: “Bây giờ tôi không bận gì, chúng ta mua đồ xong thì vừa kịp về khách sạn mừng sinh nhật cô”.

Mộc Băng Thiền vô cùng cảm động, hai mắt đỏ hoe, từ nhỏ đến lớn, ngoài bố mẹ ra thì chưa từng có ai đối xử tốt với cô ấy như thế, cô ấy không biết nên nói gì.

Ngô Bình nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô ấy rồi cười, nói: “Đồ ngốc, sao lại khóc? Đi thôi, chúng ta đến khu thương mại”.

Sau đó, Ngô Bình dắt Mộc Băng Thiền đến khu thương mại, mua cho cô ấy mấy bộ đồ, một ít trang sức và mỹ phẩm, còn mua cho bố mẹ cô ấy mỗi người hai bộ quần áo.

Lúc quay về, đồ chất đầy cả xe.

Họ chuyển đồ xuống hết thì chuẩn bị sơ, đến sáu giờ thì đến khách sạn.

Tối đó, rất nhiều bạn bè của Mộc Băng Thiền đều đến dự, còn có mấy giảng viên và phụ đạo viên sống gần đó, cùng cô ấy mừng sinh nhật.

Buổi tiệc sinh nhật này khiến Mộc Băng Thiền vô cùng cảm động, sau khi tiễn mọi người ra về hết, cô ấy đã âm thầm lau nước mắt.

Ngô Bình đưa cả nhà họ về chung cư, Mộc Băng Thiền lấy từ trong xe ra một xấp giấy, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay rồi cười, nói: “Anh Ngô Bình, mấy thứ lần trước anh bảo tôi vẽ, tôi biết chúng rất quan trọng với anh, vì vậy mấy hôm nay có thời gian, tôi đã vẽ lại chúng, hi vọng sẽ có ích cho anh”.

Ngô Bình nhận lấy xem, bên trên không chỉ có Nhân Bí Đồ mà còn có pháp môn tu luyện tương ứng. Không chỉ có vậy, một số bí lực còn được giới thiệu cực kỳ rõ ràng.

Đặc biệt là giới thiệu về các cảnh giới bí pháp, bí thiên, cực kỳ chi tiết, tất cả đều được giải thích rất cặn kẽ, chúng sẽ là tư liệu tham khảo cho Ngô Bình khi tu luyện công pháp của Thánh Cổ đại lục.

Ngô Bình xem mấy trăm trang chữ và tranh liền mạch thì cảm động, nói: “Viết nhiều thế này nhất định là rất vất vả”.

“Không vất vả, dù sao thì giờ cũng không có việc gì”. Mộc Băng Thiền cười, đáp.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi nhận hết nhé”.

Tối đó, cậu quay về khách sạn, bắt đầu tu luyện Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Thập Tam Kiếm này càng luyện càng khó, một khi luyện thành thì không chỉ có thể dùng để đối phó kẻ địch mà sau này, khi Ngô Bình mở đại đạo thì nó cũng sẽ có giá trị lớn.

Ngô Bình đã mất hơn một tiếng đồng hồ nghiền ngẫm mới ngộ ra được kiếm đầu tiên của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Cậu đứng giữa đám đông, vung Thất Tinh Long Uyên lên, bảy bí huyệt lớn xung quanh cơ thể cùng lúc kêu lên, bí lực của Thất Tinh Trảm Đạo tuôn ra, nối liền trời đất, khiến bảy loại sát lực giữa trời đất đều quy tụ lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm trảm đạo màu xanh khổng lồ phía sau lưng Ngô Bình. Xung quanh thanh kiếm khổng lồ có tia lửa điện lúc ẩn lúc hiện, sấm chớp đùng đùng, không gian méo mó, uy áp lan rộng bốn phương tám hướng.

Thanh kiếm khổng lồ được Ngô Bình chém ra, những tia pháp tắc trong không trung bị chém đứt, phát ra âm thanh mà tai người không sao nghe được nhưng lại khiến thần hồn khiếp sợ.

“Rắc rắc”.

Kiếm đó có hiệu quả đặc biệt là đoạn pháp.

Kiếm vừa rút ra thì vạn pháp đều bị chặt đứt. Cũng tức là kiếm này có thể chặt đứt bí pháp cũng như thần thông của đối phương, uy lực cực mạnh.

Ngô Bình cảm nhận uy lực của kiếm đó thì lẩm bẩm: “Dường như mỗi kiếm của Thập Tam Kiếm đều có thêm một khả năng khác”.

Thế là cậu tiếp tục luyện kiếm thứ hai.

Ngô Bình vung kiếm thứ hai thì thanh kiếm khổng lồ sau lưng Ngô Bình bỗng biến thành hai thanh kiếm, một thanh màu xanh, một thanh màu tím, mỗi thanh đều có khả năng khác nhau.

Lúc kiếm được chém ra, thanh kiếm tím liền biến thành sáu luồng kiếm ảnh, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của đòn đánh đó bỗng tăng lên gấp đôi, sức sát thương cao gấp ba lần so với trước đó.

“Đây là tấn công kép sao?”

Sau đó là kiếm thứ ba của Trảm Đạo.

Độ khó của việc lĩnh hội kiếm này cao hơn trông thấy, mãi đến khi trời sáng Ngô Bình mới miễn cưỡng nắm được sự huyền diệu của kinh kiếm, đấy là thương hồn.

Sau lưng Ngô Bình lại xuất hiện thêm một thanh kiếm khổng lồ màu đen với khả năng gây sát thương linh hồn, có thể chém được thần hồn của con người. Hơn nữa, kiếm này có thể dùng độc lập, cũng có thể dùng cùng lúc với hai kiếm còn lại.

Lúc này cậu đã hiểu ra cái gọi là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm chính là mười ba thanh kiếm, mỗi thanh có một khả năng khác nhau, chỉ là nếu muốn luyện được hết tất cả chúng thì thì độ khó rất cao. Hơn nữa, khi cậu lĩnh ngộ được càng lúc càng nhiều kiếm thì những kiếm phía sau lại càng lúc càng khó hình thành. Cũng chính vì lý do đó, nên những người đi trước nhiều nhất cũng chỉ có thể học được năm kiếm. Nhưng Ngô Bình thì thì đã luyện thành công ba kiếm chỉ trong vòng một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK