Ngô Bình điểm ngón tay vào không trung, Nghiêm Lập Chân lập tức thấy người nhẹ bẫng, ám thủ đã được hoá giải.
Nghiêm Lập Chân bắt đầu bật khóc, trước khi bị Ngô Bình đánh, anh ta oai phong biết nhường nào, nhưng giờ hai chân đã bị phế, cuộc đời coi như chấm hết.
Dương Thiên Thiền thở dài, ông ấy rất thích người đồ đệ này, không ngờ giờ anh ta lại thành ra như vậy. Dù được chữa trị thì đôi chân của Nghiêm Lập Chân cũng không thể lành lặn như ban đầu được.
Ngô Bình: “Con người phải thận trọng trong hành vi của mình, vì làm gì cũng sẽ phải trả giá. Hôm đó, anh không giết được tôi, mà còn bị tôi đánh bại, nhưng sau đó anh vẫn uy hiếp đòi giết cả nhà tôi. Tôi giữ lại mạng cho anh vì nể mặt Dương Thiên Thiền, hãy dùng những ngày tháng còn lại trong đời mà suy ngẫm đi”.
Dương Thiên Thiền giơ tay lên, Nghiêm Lập Chân lập tức được người ta khiêng đi, sau đó ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô, cảm ơn những chỉ dẫn của cậu, tôi xin phép!”
Ngô Bình chợt hỏi: “Tông sư Dương có quen Lục Huyền Cơ không?”
Dương Thiên Thiền biến sắc mặt đáp: “Cậu biết tiểu sư thúc của tôi ư?”
Ngô Bình: “Không, tôi chỉ thấy lạ vì sao tiểu sư thúc của ông không chỉ dẫn cho ông đột phá lên Tiên Thiên?”
Dương Thiên Thiền trầm ngâm một lúc lâu mới đáp: “Tiểu sư thúc bảo với tôi là tôi không có vấn đề gì cả nên cứ tiếp tục tu luyện dưỡng sinh đi. Ông ấy còn nói phải khoẻ thì mới đột phá lên cảnh giới cao hơn được”.
Ngô Bình đáp một tiếng rồi nói: “Mong lần này ông sẽ thành công”.
Dương Thiên Thiền ra vẻ với vẻ đăm chiêu, ông ấy cảm thấy tiểu sư thúc của mình hình như cố dẫn mình đi sai đường.
Dương Thiên Thiền đi rồi, Trác Khang mới thở phào một hơi: “Cậu Ngô, tôi cứ tưởng Dương Thiên Thiền đến gây sự cơ”.
Ngô Bình ra hiệu bảo ông ta ngồi xuống rồi hỏi tình hình của Lý Ngư Long. Lần trước, anh đã phế tu vi của Lý Ngư Long rồi.
Trác Khang cười khà khà nói: “Ông ta vẫn đang nằm viện nên tôi tranh thủ xơi vài địa bàn của ông ta rồi. À, tôi đã gặp ông chủ của Lý Ngư Long rồi đấy”.
Ngô Bình: “Hả? Người đó nói sao?”
“Tôi đã thoả