Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huấn luyện viên Phùng: "Rõ ràng là vậy. Nhưng đây là trong trận đấu nên cuối cùng cũng chẳng thể truy cứu trách nhiệm của người nọ. Tôi đã hỏi rồi, năm nay cậu ta vẫn sẽ tham gia thi đấu!"

Ngô Bình thở dài: "Một trận thi đấu thôi mà, đánh chết người thì quá đáng quá rồi".

Huấn luyện viên Phùng nhìn cậu: "Bạn học Ngô, cậu đến đây là định trò chuyện với chúng tôi về chuyện đó?"

Ngô Bình cười nói: "Nói chuyện chính nào. Tôi có một cách có thể gia tăng thực lực của các cậu lên trong thời gian ngắn để mọi người thắng được Hoa Đô".

Huấn luyện viên Phùng ngẩn ra hỏi: "Tăng thực lực của chúng tôi lên?"

Ngô Bình hỏi Lư Xuyên: "Lư Bá Vương, cậu đứng tại chỗ bật cao có thể nhảy lên được bao nhiêu?"

Lư Xuyên đáp: "Tám mươi xen-ti-mét".

Ngô Bình: "Nào, theo tôi lên sân thượng đi".

Mọi người không biết Ngô Bình tính làm gì, nhưng vẫn đi theo cậu lên sân thượng.

Khách sạn này có tổng cộng chín tầng, họ vào thang máy đi lên sân thượng. Sân thượng xây một vườn hoa, còn có suối phun và quán cà phê trông rất đẹp.

Đến một bãi trống, Ngô Bình chỉ vào mái vòm bằng thủy tinh cao bốn mét hỏi: "Cậu có thể đụng đến không?"

Lư Xuyên đau đầu: "Chắc chắn là không với tới rồi, tôi đứng thẳng vươn tay được hai mét bảy mươi ba thôi, hơn nữa bật cao chỉ được hơn ba mét rưỡi một chút. Độ cao này ít nhất cũng phải bốn mét năm chứ?"

Ngô Bình: "Cậu thử xem".

Lư Xuyên hít một hơi thật sâu, lấy hết sức nhảy lên cao, kết quả vẫn kém một mét.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta, cậu ta liền cảm thấy có một luồng sức mạnh dịch chuyển trong cơ thể mình, tim cậu ta đập nhanh hơn, tinh thần cũng tập trung hơn.

Cậu ta rất bất ngờ, nhìn Ngô Bình, hỏi: “Tôi bị làm sao thế?”

Ngô Bình: “Cậu thử lại lần nữa xem”.

Lư Xuyên gật đầu, cố hết sức nhảy lên, lần này cứ như thể cậu ta biết khinh công, bay lên cao hơn một thước, đầu ngón tay chỉ cách trần thủy tinh ba mươi, bốn mươi xentimet.

“Đệch”. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, thậm chí huấn luyện viên Phùng còn nói tục.

Lư Xuyên lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin nổi: “Không ngờ mình lại nhảy cao đến thế”.

Ngô Bình nói: “Tôi từng luyện võ, có thể giúp cậu nâng cao thực lực trong thời gian ngắn. Hơn nữa, đây chỉ mới là tiến bộ bước đầu, nếu như cậu bằng lòng, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu nhẹ nhàng chạm đến trần thủy tinh”.

Huấn luyện viên Phùng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Chúng ta về phòng thôi”.

Về đến phòng, huấn luyện viên Phùng nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Cậu Ngô, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại có năng lực đó?”

Ngô Bình cười, nói: “Huấn luyện viên Phùng không cần phải nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn giúp đỡ mọi người thôi, tôi biết y thuật, đồng thời cũng là người tu hành”.

Huấn luyện viên Phùng: “Cậu có điều kiện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK