“Anh định trả tôi bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Công tử áo gấm: “100 nghìn tiền Tiên một miếng được không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không được”.
Công tử áo gấm: “Anh bạn, anh có biết tôi có thân phận gì không?”
Ngô Bình: “Không”.
“Tôi là Dạ Vô Cực - con trai của Dạ vương thuộc hoàng triều Thái Sử”.
Hoàng triều Thái Sử có mối quan hệ thân thiết với hoàng triều Nguyên Sử, thành viên của hoàng triều là con cháu mang huyết mạch của Nguyên Sử Đạo Tôn. Còn Dạ vương thì là người khác họ, cả hoàng triều Thái Sử chỉ có năm vương gia khác họ, Dạ vương là một trong số đó, từ đây cũng đủ thấy là ông ta có thế lực mạnh cỡ nào.
Ngô Bình: “Thì sao?”
Dạ Vô Cực thờ ơ nói: “Nếu anh bán tiền ngọc cho tôi thì phủ Dạ vương sẽ không bạc đãi anh đâu”.
Câu này của hắn có thể hiểu là nếu Ngô Bình không chịu bán tiền ngọc cho hắn thì phủ Dạ vương sẽ không tha cho anh.
“Xin lỗi, tôi không bán”, Ngô Bình nói.
Dạ Vô Cực híp mắt lại nói: “Anh có biết có bao nhiêu người thèm muốn ba đồng tiền ngọc mà anh đang có không?”
Ngô Bình: “Chúng có tác dụng gì?”
Dạ Vô Cực lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chắn đến cuối sẽ có công dụng gì đó. Tôi chỉ biết ở đây có rất nhiều người, nhưng chỉ có một trăm đồng tiền ngọc thôi, ai càng có nhiều tiền ngọc thì sau khi lên núi càng có lợi”.
Ngô Bình lập tức đi sang sạp hàng thứ tư, đây là một hàng bán rượu, hiện đang có mười bát rượu bày trên bàn. Ông chủ có bộ râu màu vàng, ông ấy cười nói: “Công tử muốn uống mấy bát?”
Ngô Bình: “Tôi uống nhiều thì ông sẽ tặng quà cho tôi đúng không?”
Ông chủ cười nói: “Nếu công tử có thể uống hết bảy bát thì tôi sẽ tặng công tử mọt món quà”.
Ngô Bình bê bát rượu lên rồi uống cạn, anh thấy có vị thuốc rất nồng. Tu sĩ bình thường uống hết một bát cũng khó, nhưng với anh thì đơn giản.
Anh uống liền một hơi hết bảy bát, sau đó đã nhận được thêm một đồng tiền ngọc từ ông chủ.
Sau đó, Ngô Bình lại sang sạp hàng thứ năm, anh liên tục ăn uống, cuối cùng đã có chín đồng tiền ngọc.
Hiện giờ đã có hơn chục người đi theo sau anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, họ không thể hiểu tại sao một người có thể cùng lúc ăn uống được nhiều như vậy, lẽ nào anh không sợ chết vì bội thực hay sao?
Cách đó không xa có một sạp hàng khác, chủ quán là một thanh niên, hình như anh ta vẫn đang chờ Ngô Bình đi tới nên cười nói: “Công tử, chỗ tôi là giương cung, mỗi lần kéo mười nghìn tiền Tiên. Bên trên có 28 viên bảo thạch, sức kéo cung càng mạnh thì bảo thạch phát sáng càng nhiều. Nếu anh có thể kéo sáng được mười viên trở lên thì sẽ nhận được 50 nghìn tiền Tiên. Còn nếu kéo sáng được 15 viên thì vừa nhận được 100 nghìn tiền Tiên, vừa nhận được một món quà”’.
Ngô Bình nhìn về phía cây cung thì thấy nó dài hai mét, toàn thân một màu đen kịt. Anh giơ tay ra cầm thì thấy nó rất nặng, bét cũng vài nghìn cân.
Anh hít sâu một hơi rồi cầm cung lên bằng tay trái, còn tay phải kéo dây cung, bảo thạch trên thân cung bắt đầu phát sáng, người đứng sau anh bắt đầu cất giọng đếm.