Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Bộ Phi vội đứng dậy, nhưng cô ấy cũng giống với Điền Mỹ Mỹ, lập tức lại ngồi xuống đất, đầu óc choáng váng.

“Vô dụng thôi! Cô đã trúng Túy Tiên Tán, một trong tứ đại kỳ độc ở hạ giới, dược này rất trân quý, để có được các cô mà tôi phải bỏ ra rất nhiều đấy!”, Tư Mã Chinh đắc ý, giơ nanh vuốt đi về phía Lăng Bộ Phi.

“Anh to gan đấy!”

Đột nhiên, âm thanh lạnh lùng chợt vang lên.

Tư Mã Chinh run cả người, anh ta chậm rãi quay lại thì thấy Ngô Bình và hai người khác đang đứng cách đó không xa.

Tư Mã Chinh lập tức tươi cười nói: “Ngô sư huynh, anh về rồi à! Lúc trước cô Hồ cứ lo lắng cho an nguy anh mãi, nên mới mời tôi đến. Vừa rồi tôi chỉ là nói đùa với mấy mỹ nữ đây thôi”.

“Dùng Túy Tiên Tán, một trong tứ đại kỳ độc để đùa sao?”, Mạc Khinh Ngữ lạnh lùng nói.

Tư Mã Chinh đang chậm rãi rút lui, nói: “Chỉ là đùa hơi quá một chút, nhưng tôi cũng không có ác ý”.

Ngô Bình lạnh lẽo nói: “Quỳ xuống!”

Tư Mã Chinh khẽ giựt mí mắt, mấy người sau lưng anh ta đưa mắt nhìn nhau, vốn tưởng Ngô Bình đã mất mạng bên ngoài, không ngờ cậu lại quay về, chuyện này làm sao cho tốt đây?

Tư Mã Chinh bỗng cắn răng, đột nhiên cầm một con dao găm kề sát cổ Lăng Bộ Phi, hung hăng nói: “Tên họ Ngô kia, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh thả tôi đi, nếu không tôi sẽ giết chết cô ta!”

Vẻ mặt Ngô Bình chẳng thay đổi gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi vốn cũng sẽ không giết anh, nhưng bây giờ thì anh buộc phải chết”.

Còn chưa dứt lời thì một bóng người đã bay sát dưới mặt đất, chớp mắt nuốt chửng cái bóng của Tư Mã Chinh, trong nháy mắt, thân thể Tư Mã Chinh cứng đờ, lập tức mất khả năng di chuyển.

Ngô Bình không nhanh không chậm đi đến trước mặt anh ta, hỏi: “Thuốc giải ở đâu?”

Ánh mắt Tư Mã Chinh đầy vẻ hoảng sợ, run giọng nói: “Ngô sư huynh, đừng giết tôi…”

Ngô Bình không hỏi nhiều, trực tiếp lấy túi trữ đồ của anh ta ra, lấy ra một lọ nhỏ từ bên trong, cậu khẽ ngửi rồi lần lượt đưa đến trước mũi mấy cô gái.

Mấy cô gái gửi được mùi hăng nồng, sau đó sức lực trong người cũng dần dần khôi phục.

Hồ Tiểu Kiều vẫn luôn cúi thấp đầu, lúc này cô ta bỗng quỳ xuống đất, khóc nói: “Ngô sư huynh, đều là do Tư Mã Chinh ép tôi làm, hu hu, tôi cũng không còn cách nào…”

Ngô Bình chẳng buồn nhìn cô ta mà nói với mấy cô gái Lăng Bộ Phi: “Các cô quyết định đi”.

Lăng Bộ Phi gật đầu, đợi khôi phục xong thì cô ấy cầm kiếm đi qua, một kiếm đâm chết Tư Mã Chinh, sau đó không hề chần chừ một kiếm đâm chết Hồ Tiểu Kiều.

Vẩy bớt vết máu trên kiếm, Lăng Bộ Phi thản nhiên nói: “Mọi người đều là người của học viện, vẫn nên để tôi ra tay thì hơn”.

Thân là đệ tử của thế lực lớn, giết chết một học viên học viện hoàng gia cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Mấy đệ tử khác lúc này cũng đều quỳ dưới đất, hai bên đánh nhau, vô cùng hoảng sợ.

“Chúng tôi đều phải nghe theo Tư Mã Chinh, chuyện này cũng là một tay anh ta lên kế hoạch, trước đó chúng tôi cũng không biết chuyện, mong Ngô sư huynh nể mặt cùng học ở học viện mà tha cho chúng tôi một lần!”

“Cút đi”. Ngô Bình chẳng muốn nói nhiều, xua tay bảo bọn họ rời đi.

Mấy người họ như được ân xá, liên tục nói cám ơn sau đó quay đầu rời đi, chỉ sợ Ngô Bình hối hận.

Lúc này Mạc Khinh Ngữ mới thả lỏng tay trái, cô ấy cầm một sát phù uy lực cực lớn trong tay, một khi Tư Mã Chinh dám lại gần thì cô ấy sẽ dùng lá bùa này.

Ngô Bình: “Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu”.

Mắt Điền Mỹ Mỹ ửng đỏ, nói: “Sư huynh, nếu anh đến muộn một chút thôi, chúng tôi đã thảm rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK