Cậu phát thuốc giải cho mọi người rồi dẫn họ cùng lên đảo. Đảo Song Mã dày đặc sương mù, tất cả mọi người vào trong màn sương thì đều bất giác nín thở, nhưng vẫn cảm nhận được mùi khó chịu xộc vào mũi. May mà họ đều có thuốc giải nên không bị ảnh hưởng.
Ngô Bình đi về trước một đoạn thì phất tay, một luồng gió mạnh thổi qua, kéo theo đất đá và khói bụi, mê trận được bố trí cũng lập tức bị phá vỡ.
Lúc này, một bóng đen từ xa di chuyển đến, bóng đen đội nón đen, để lộ đôi mắt màu tím, khí đen vờn xung quanh rất kỳ lạ.
Ngô Bình nhìn thấy U Minh Vệ xuất hiện thì rút kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, khởi động kiếm lực phá trận, cậu lướt người rồi xuất kiếm.
Tốc độ của cậu cực kỳ nhanh, chỉ bước tới một bước thì kiếm quang đã đến nơi.
U Minh Vệ cầm một lưỡi liềm màu đen khổng lồ, chém mạnh ra, hai vũ khí va mạnh vào nhau.
“Keng”.
Một âm thanh lớn vang lên, lưỡi liềm bị gãy làm hai, kiếm của Ngô Bình liền chém U Minh Vệ thành hai khúc, tan thành mây khói.
Liễu Mỵ thấy Ngô Bình chém chết U Minh Vệ chỉ với một kiếm thì vừa kinh ngạc vừa khâm phục, nói: “Có vẻ như công tử vẫn chưa dùng hết sức nhưng lại có thể giết chết U Minh Vệ một cách nhẹ nhàng. Nếu gặp phải cao thủ thần thông thì chắc chắn công tử cũng có thể đánh bại dễ dàng”.
Cổ Thanh Liên thì không hề bất ngờ, nói: “Tu vi của cậu ấy đã vượt phạm trù bí cảnh từ lâu rồi”.
Lúc này, lại có hai U Minh Vệ nữa xuất hiện, tấn công tử hai phía, không ngờ Ngô Bình lại phân thân làm hai, cầm kiếm chém về hai phía.
“Keng keng”.
Chiêu này là sự kết hợp của Thái Hoàng Cửu Chương và Huyền Ảnh Công , được gọi là Huyền Ảnh Song Sát.
Đương nhiên, nếu như kẻ địch có chín người thì thậm chí cậu còn có thể thi triển Huyền Ảnh Cửu Sát.
Họ liên tiếp đánh bại ba U Minh Vệ, tiến thẳng vào trung tâm đảo Song Mã.
Ở đây, Ngô Binh nhìn thấy xác của người Đông Doanh nằm la liệt trên mặt đất, ít nhất cũng phải đến bốn năm chục người.
Giữa những cái xác này có một cái động sâu với đường kính bảy tám mét, dẫn thẳng xuống lòng đất, miệng động toát ra ánh sáng màu tím và xanh đen.
Bên ngoài có mấy xác của thuộc hạ của Tần Cự Phong, họ cũng bị giết hại dã man như những ninja Đông Doanh.
Ngô Bình khom người xuống quan sát thì phát hiện những người này đều chết bởi một loại sức mạnh thần bí, thân thể vẫn toàn diện nhưng não đều dập nát hết, thần hồn cũng không còn.
Tần Cự Phong hỏi với vẻ mặt khó coi: “Sư huynh, không phải ninja Đông Doanh sao?”
Ngô Bình gật đầu, cậu tiến đến trước hố, giọng của mèo đen lại vang lên trong đầu cậu.
“Công tử, trong hố này có điều kỳ quá”.
Ngô Bình: “Chắc thứ kỳ quá mà mày nói là một loại thể sinh mệnh đúng không?”
Mèo đen: “Đúng vậy. Hình thức của thứ kỳ lạ đó rất đa dạng, chúng không theo quy tắc thông thường, vượt ngoài trật tự đại đạo. Nói một cách nghiêm túc thì sự quỷ dị đó chính là cấm kỵ biến dị. Ở đại lục thánh cổ, số lượng quỷ dị không nhiều, chưa được một phần trăm của cấm kỵ, không ngờ ở thế tục lại có thể gặp được quỷ dị”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì quỷ dị cũng được chia thành Tiểu Thiên quỷ dị và Đại Thiên quỷ dị sao?”
Mèo đen: “Thông thường quỷ dị phân thành sáu loại sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cũng như cấp khủng, cấp tai nạn, cấp hủy diệt, theo như phán đoán của tôi, chắc thứ trong hố này là cấp khủng. Qủy dị cấp khủng ít nhất cũng tầm cấm kỵ Đại Thiên đầu kỳ”.
Ngô Bình: “Cửu Dương Hóa Cấm của tao có thể đối phó nó không?”
“Có thể”. Mèo đen nói: “Nhưng cậu chủ không cần xuống đó, chỉ cần vứt quả trứng vàng xuống đó là được”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ném thẳng xuống sao?”
Mèo đen: “Mặc dù quỷ dị bên dưới rất mạnh nhưng lại chẳng đáng là gì với thứ bên trong trứng vàng”.
Ngô Bình cười, lấy trứng vàng ra, nói với nó: “Cục cưng, dưới cái hố này có thức ăn ngon, mày xuống đó đừng khách sáo nhé”.