Ngô Bình khác với những tu sĩ bình thường, anh có 220 vòng xoáy chân khí, một lần có thể tôi luyện 220 lần vòng xoáy chân khí, hiệu quả hơn nhiều so với việc luyện hóa bằng 10 vòng xoáy chân khí. Hơn nữa, nếu dùng 10 vòng xoáy chân khí để luyện hóa thì cần phải làm một trăm lần, chân khí mới được tôi luyện chỉ có thể trộn lẫn với chân khí ban đầu, còn rất nhiều tạp chất. Chân khí của Ngô Bình cùng một lúc đi qua 220 vòng xoáy chân khí, không có chân khí nào bị trộn lẫn ở giữa, vì vậy khi nó đi qua vòng xoáy thứ 100, nó đã sơ bộ hình thành linh nguyên. Linh nguyên tiếp tục tiến vào vòng xoáy thứ 101 để luyện hóa, sau đó là thứ 102, thứ 103. Khi linh nguyên đi ra từ vòng xoáy chân khí thứ 220, nó đã ngưng tụ thành một linh nguyên thiên phẩm cực kỳ tinh khiết và siêu mạnh!
Căn cứ vào trình độ tôi luyện, linh nguyên chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm mạnh nhất. Trên nhất phẩm còn có siêu phẩm. Trong linh nguyên siêu phẩm, linh nguyên thiên phẩm là mạnh nhất. Dưới thiên phẩm còn có địa phẩm, ngọc phẩm, tuyệt phẩm.
Linh nguyên thiên phẩm trông giống như tia chớp, nó sẽ không trộn lẫn với chân khí mà chỉ luân chuyển trong kinh mạch.
Quá trình tu luyện linh nguyên vô cùng dễ chịu, Ngô Bình cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng chuyển hóa thành linh nguyên. Khi đến buổi trưa, cơ thể anh đã hoàn toàn không còn chút chân khí mà chuyển hết thành linh nguyên. Hơn nữa linh nguyên của anh là linh nguyên thiên phẩm!
Anh mở mắt ra, nói: "Truy Điện, ta đi mua ít dược liệu để tăng cường chân khí trong cơ thể".
Giờ anh cảm thấy linh nguyên trong cơ thể quá ít. Anh phải nhanh chóng tu luyện ra nhiều chân khí hơn để chuyển hóa thành nhiều linh nguyên hơn.
Truy Điện: "Muốn mua dược liệu thì tốt nhất là đến Chương Thành, ở thị trấn nhỏ như thế này rất khó mua được dược liệu tốt".
Ngô Bình gật đầu: "Được, ăn xong rồi chúng ta xuất phát".
Buổi chiều họ đi đường rất nhanh, Truy Điện dồn hết toàn lực, đi nhanh như tia chớp, họ đến Chương Thành trước khi trời tối.
Đến Chương Thành, Ngô Bình thấy nơi này phồn hoa hơn thị trấn gấp trăm lần. Trong thành ngoài thành đầy ắp người, trên phố lớn cửa tiệm san sát, đâu đâu cũng toàn thương nhân.
Ngô Bình hỏi: "Truy Điện, ngươi biết rõ nơi này nhỉ?"
Truy Điện: "Đến vài lần nên cũng biết rõ".
"Biết ở đâu có hiệu thuốc không?"
Truy Điện: "Đi thẳng, sau đó rẽ trái sẽ đến một con phố chuyên bán thuốc, có rất nhiều hiệu thuốc".
Ngô Bình lập tức đi thẳng, anh đi được mấy trăm bước thì rẽ trái, quả nhiên thấy một con phố có rất nhiều hiệu thuốc. Anh đến hiệu thuốc đầu tiên, nhìn thử thì phát hiện có đến mấy trăm loại thuốc đang được bày ngăn nắp trên giá gỗ.
Nơi này toàn là những loại thuốc bình thường, không có ích nhiều với anh. Anh hỏi sơ giá cả, nhưng những dược liệu anh thấy có thể dùng thì giá vô cùng cao, loại nào cũng mấy chục nghìn tiền vàng, thậm chí hàng trăm nghìn.
Ngô Bình rất rõ, với số tiền của anh không thể mua được nhiều loại.
Anh ra khỏi hiệu thuốc, thở dài: "Giá mà có một khoản tiền lớn thì tốt biết mấy".
Truy Điện chớp mắt, hỏi: "Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng tôi phải thu lãi".
Ngô Bình trợn to mắt: "Ngươi có tiền sao?"
Truy Điện: "Tất nhiên rồi. Tôi có nhiều chủ nhân như vậy, có tiền là rất bình thường".
Ngô Bình hỏi: "Ngươi có thể cho ta mượn bao nhiêu?"