Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nhìn thấy ở phía Bắc Thanh Châu là một vùng đất trống nên hỏi: “Đây có phải là vùng chưa được khai phá không?”

Quỷ Tiểu Anh: “Đúng thế, diện tích ở nơi này lớn hơn Thanh Châu hơn chục lần, nhưng vô cùng nguy hiểm nên được coi là vùng cấm. Cả nghìn năm nay không ai dám đến, thi thoảng có người vào thì cũng không trở ra được”.

Không lâu sau, Quỷ Hàn Băng đã quay về rồi đưa một tờ giấy phép cho Ngô Bình, bên trên có ấn chiện của quan phủ và cả tên của Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy rồi nói: “Hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Quỷ Hàn Băng cười nói: “Không đáng là bao, cậu không cần trả cho tôi đâu. Ngô công tử là khách quý, tôi giúp cũng là điều nên làm”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu thế thì tôi sẽ luyện chế một lò đan dược cho nhà mình, không biết chỗ ông có dược liệu không?”

Quỷ Hàn Băng: “Thật ra mấy năm trước, tôi cũng tích được khá nhiều dược liệu, tuy không quý gì cho cam, nhưng cũng khá có giá trị”.

Nói rồi, ông ấy dẫn Ngô Bình xuống một căn hầm, chỉ thấy có vài cái giá gỗ ở đây, giá này cũng chất khá nhiều đá thuỷ tinh, mỗi khối đều phong ấn một cây dược liệu.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Chỗ dược liệu này cũng không tệ, tôi sẽ chọn vài loại rồi luyện chế một loại đan dược tên là Bí Lực Đan. Sau này, khi nào ông Quỷ tiến vào cảnh giới Luyện Khí viên mãn thì có thể dùng nó để đột phá Bí cảnh”.

Quỷ Hàn Băng mừng rỡ nói: “Vậy phiền công tử rồi”.

Ngô Bình lấy hơn chục loại dược liệu rồi lấy lò luyện đan ra luyện chế một lò Bí Lực Đan, thành phẩm là năm viên đan dược thượng phẩm.

Không phải cấp thượng thượng phẩm hay cực phẩm là vì thiều dược liệu, nếu có thêm hai vị thuốc nữa thì cấp bậc của đan dược sẽ cao hơn.

Quỷ Hàn Băng nhận lấy đan dược mà kích động đến mức run rẩy, ông ấy biết có chúng rồi thì đời này mình không còn phải lo nghĩ gì nữa, thậm chí có thể thành công chuyển tới linh địa.

“Công tử, thứ này quý giá quá”, ông ấy lẩm bẩm.

Ngô Bình: “Với tôi thì chỉ là việc tiện tay thôi”.

Quỷ Tiểu Anh cũng hào hứng nói: “Mời công tử nghỉ lại tạ xá hôm nay, ngày mai tôi sẽ đích thân đưa công tử đến Thanh Châu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, cảm ơn”.

Buổi chiều, nhà họ Quỷ đã tiếp đãi Ngô Bình rất nồng nhiệt, sau đó xếp cho anh vào ở một căn nhà yên tĩnh.

Một đêm yên ả trôi qua, sáng hôm sau, Ngô Bình đã ngồi trên xe ngựa đến Thanh Châu. Vẫn là người đánh ngựa lúc trước, nhưng lần này Ngô Bình ngồi trong khoang xe, còn Quỷ Tiểu Anh ngồi như cô nha hoàn ở bên cạnh.

Trông khoang xe rất rộng rãi và thoải mái, có cả nước ấm và đồ ăn vặt, mệt thì còn nằm nghỉ được luôn.

Ngựa chạy rất nhanh, tới trưa là đến rìa của Thanh Châu rồi. Thanh Châu thuộc linh địa nên xung quanh được xây các tường cao, muốn vào đây thì phải đi qua 24 cửa lớn.

Xe ngựa tới gần cửa thì Quỷ Tiểu Anh lấy thông hành cho hai người ra, nhưng người đánh xe không có giấy thông hành nên đành phải chờ ở ngoài.

Vừa vào Thanh Châu, Ngô Bình đã thấy nơi này có khí thế hơn thành Ngũ Quỷ nhiều, các cửa hàng bên đường ít cũng phải cao ba đến năm tầng, người qua kẻ lại đều ăn mặc sang trọng, dẫu sao không phải ai cũng lấy được giấy thông hành.

Ngô Bình ngồi trên xe ngựa rồi ngắm nhìn cửa hàng ở hai bên đường, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tới một cửa hàng thuốc.

Cuối cùng họ đã thấy một cửa hàng bán dược liệu ở ngã tư trên con đường phía trước, cửa hàng này rất lớn, mặt tiền rộng hơn chục mét, sâu hơn 30 mét, hơn nữa còn cao năm tầng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK