Ngô Bình ngạc nhiên, giờ vào tháp Tiên Võ còn phải xin phép ư?
Anh hỏi: “Xin ở đâu?”
Tên đầu trọc: “Đầu tiên đến chỗ viện trưởng xin giấy, sau đó đến tìm chủ nhiệm Hầu xin đóng dấu. Xong xuôi thì mới được vào”.
Ngô Bình đang định hỏi chủ nhiệm Hầu ở đâu thì một người thanh niên bước nhanh tới, phía sau còn có mấy học sinh khác. Người này chính là Dương Tông Pháp, còn phía sau chính là học trò của anh ta.
Nhìn thấy Dương Tông Pháp, tên đầu trọc tươi cười nói: “Thầy Dương, học sinh của thầy đến kiểm tra ạ?”
Dương Tông Pháp gật đầu: “Bên trong có ai không?”
Tên đầu trọc: “Không ạ, tôi trông nãy giờ mà”.
Vì thế, Dương Tông Pháp nói với một học sinh: “Em vào đi”.
Thấy thế, Ngô Bình nói: “Ô hay, sao bảo phải có giấy thì mới được vào?”
Tên đầu trọc nhìn anh rồi nói: “Đúng thế, nhưng thầy Dương là võ tông ngự danh, có quy định là võ tông ngự danh không cần xin giấy phép vẫn có thể cho người khác vào tháp”.
Dương Tông Pháp đã để ý đến Ngô Bình, anh ta hỏi: “Cậu là thầy giáo à?”
Ngô Bình nói: “Tôi là Ngô Bình”.
Nghe thấy thế, tên đầu trọc giật mình nói: “Ra là thầy Ngô ạ, vinh hạnh quá!”
Dương Tông Pháp cau mày nói: “Cậu chính là Ngô Bình hả? Hôm qua, người của cậu đã đánh học sinh của tôi bị thương, cậu có biết không?”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Người của tôi là Nhân Tiên nhưng lại đánh bại Địa Tiên của bên anh, là thầy của họ mà anh không thấy xấu hổ à?”
Diệp Huyền hừ lạnh nói: “Thế thì sao? Học sinh của tôi sẽ có tiền đồ tươi sáng, sẽ có người là đại sứ một phương. Còn cậu chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt thôi, học sinh của cậu cũng thế, toàn những kẻ không có tiếng tăm gì”.
Ngô Bình nhìn Dương Tông Pháp như nhìn một tên hâm dở, sau đó quay người đi vào tháp Tiên Võ.
Tên đầu trọc vội cản anh lại: “Thầy Ngô, thầy không được vào”.
Song, mắt gã chợt hoa lên, còn Ngô Bình đã đi vào bên trong mà không có ai ngăn cản.
Tên đầu trọc không biết phải làm sao, dù gì thì Ngô Bình cũng là võ tông nhất phẩm, gã không dám chọc vào nên đành nhịn.
Dương Tông Pháp cười lạnh nói: “Tưởng vào nhiều thì sẽ trở thành võ tông ngự danh như tôi sao? Đúng là ngu xuẩn!”
“Chưa biết thế nào đâu”, đột nhiên nhóm Thiết Huyền và Hàn Kế Tông đi tới.
Trông thấy họ, Dương Tông Pháp lạnh giọng nói: “Các người đến đây làm gì?”
Thiết Huyền: “Ngô Bình bảo hôm nay sẽ vào tháp Tiên Võ nên chúng tôi đến xem”.
Dương Tông Pháp cười lạnh nói: “Dù có lên tầng tám, chín và mười bao nhiêu lần thì kết quả cũng như nhau thôi”.
Thiết Huyền: “Đúng thế, cho nên Ngô Bình đã chuẩn bị cả tháng rồi mới chính thức lên tầng tám đấy”.
Dương Tông Pháp cả kinh: “Trước đó cậu ta chưa lên tầng tám sao?”
Lãnh Nhân: “Chưa, không thì võ tông ngự danh đầu tiên không phải anh đâu”.
Dương Tông Pháp nhăn mặt, rõ ràng anh ta biết mình kém hơn Ngô Bình.
Nếu Ngô Bình lên thẳng tầng tám thì sẽ tiến hành kiểm tra cụ thể để xác định xem anh là võ tông ngự danh, truyền kỳ hay chí tôn.
Cậu thiếu niên kia lại xuất hiện: “Chào mừng anh quay lại”.
Ngô Bình: “Tầng tám kiểm tra thế nào?”