Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Phi Công bước tới rồi lấy vật gì đó như ống nghe ra rồi áp lên cánh cửa, gã gõ vài cái lên cửa rồi hí hoáy hơn một tiếng đồng hồ: “Cơ quan này phức tạp quá, tôi cần khoảng một ngày để mở nó”.

Ngô Bình thầm lắc đầu, nếu là anh thì năm phút là xong rồi, cần gì tới một ngày.

Giáo chủ Hắc Thiên trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Có thể nhanh hơn được không?”

“Chuyện này…”, Triệu Phi Công nhăn mặt: “Nếu nhanh hơn thì sẽ tốn nguyên khí của tôi, chỉ e…”

Trương Tây Linh hiểu ý của gã nên nói: “Tôi sẽ thêm cho cậu 200 triệu nữa là 500, cậu mau mở cửa đi”.

Triệu Phi Công sáng mắt lên: “Được, cứ giao cho tôi”.

Sau đó, Triệu Phi Công bắt đầu khoét lỗ trên cửa. Ngô Bình không hứng thú với chuyện này nên trốn ra một góc ngồi luyện khí.

Anh không dám vận dụng cách hít thở ở đây, vì thế bắt đầu tu luyện thần thức. Thần thức cao cấp hơn thần ý, có thể phóng ra ngoài cơ thể.

Thần thức được hình thành từ sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa thần ý và thức. Thức bắt nguồn từ các bộ phận giúp con người nhận biết thế giới như như Nhĩ thức, Nhãn thức, Tị Thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức.

Phiến ngọc cũng có ghi chép về cách tu luyện thần thức, vì Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên anh sẽ bắt đầu tu luyện Nhãn thức trước.

Theo tâm pháp tu luyện, thần ý của anh vận dụng đến đôi mắt. Khoảng nửa tiếng sau, anh cảm thấy mắt mình sáng lên. Lúc này, anh còn chưa mở mắt ra thì đã có thể nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài rồi. Nhất là bên mắt trái của con còn nhìn được xa hơn, kết hợp cùng khả năng nhìn xuyên thấu thì phạm vi tầm nhìn của anh đã rộng hơn, có thể nhìn thấy từ phía xa cách 12, 13 mét.

Coi như Ngô Bình đã tu luyện được thần thức, sau này anh có thể tiếp tục luyện Nhĩ thức và các bộ phận khác, khi nào luyện đủ hết thì anh có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên rồi.

Khi Ngô Bình đang tu luyện ở đây thì Triệu Phi Công đã mở được cánh cửa ấy, sau một tiếng động lớn, cánh cửa to oành đã được mở ra.

Ngay sau khi cửa mở thì đã có một cơn gió lạnh thổi ra, cùng với đó là tiếng quỷ khóc thần gào.

Ngô Bình chấn động rồi vội bước tới và nhìn vào bên trong, nhưng anh chỉ thấy có sát khí, có hơn trăm pho tượng đá hình người đáng đứng bên trong.

Anh thở dài một hơi: “Đây là mộ tiên”.

Giáo chủ Hắc Thiên không chút cảm xúc nói: “Đúng là chuyên gia có khác, đây đúng là mộ tiên. Việc còn lại là của cậu đấy”.

Ngô Bình thầm khóc trong lòng, sát khí bên trong quá nặng, dù anh có tiền phét bảo vệ cơ thể thì cũng khó an toàn được.

Nhưng chuyện đến nước này rồi thì anh biết chạy đi đâu nữa, đành nhắm mắt cất bước thôi: “Tôi đi trước dò đường, các người hãy chờ bên ngoài”.

Dứt lời, anh đi vào trong luôn, ngay sau đó lấy tiền phép ra cầm chặt trong tay.

Sát khí bên trong rất nặng, tiền phép chỉ khử được sát khí ở một đoạn nhỏ, sau đó khí tức phật pháp đã biến mất, chắc không thể cầm cự được nữa.

Lúc này, Ngô Bình thấy ngực mình lạnh toát, anh đưa tay lên sờ rồi lấy hạt châu xẻ từ tảng đá ra. Hạt châu vừa xuất hiện thì sát khí xung quanh đã bị đẩy lùi xa năm mét, bấy giờ Ngô Bình mới hít thở dễ dàng hơn.


“Hả? Nó có tác dụng ngăn sát khí ư?”, Ngô Bình mừng rỡ rồi vôi đeo hạt châu lên cổ rồi đi sâu vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK