Cậu vươn tay sờ lên quầng sáng, cảm giác được một lực cản cực mạnh. Vì thế, cậu lấy ra Chân Thủy, bôi bên ngoài cơ thể rồi vươn tay sờ thử.
Lần này, tay cậu lại xuyên qua được quầng sáng tím một cách dễ dàng và vói vào bên trong. Sau đó, cả người Ngô Bình cũng bước qua cánh cửa.
Ngô Bình vừa bước vào được nửa phút đã có mấy bóng người nhảy vào hồ nước đi tới trước cánh cửa. Trong số mấy người kia, có một người là Phượng Thất, bên cạnh đi theo hai người đàn ông trung niên, một người mặc áo dài xanh, một người khác mặc áo trắng để râu cá trê.
Người đàn ông áo xanh cau mày nói: “Lẽ nào cậu ta đã tiến vào Thủy phủ?”
Sắc mặt Phượng Thất hết sức khó coi nói: “Chỉ có Chân Thủy mới có thể xuyên qua cánh cửa này, lẽ nào trong tay hắn có Chân Thủy?”
Người đàn ông để râu cá trê nói: “Linh Hư công tử mời mấy người chúng ta canh giữ nơi này, giờ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng khó mà nói”.
Phượng Thất “Hừ” một tiếng: “Nói cái gì? Rõ ràng có người cướp đi Chân Thủy của hắn, muốn trách cũng trách chính hắn, liên quan gì chúng ta?”
Người đàn ông áo xanh: “Hay là chúng ta canh ngoài cửa, dù gì cậu ta cũng phải đi ra ngoài mà”.
Ánh mắt Phượng Thất sáng lên nói: “Đúng vậy, chỉ cần hắn đi ra ngoài, chúng ta bèn cướp lấy bảo vật mà cậu ta tìm được. Đến lúc đó, tôi muốn tra tấn cậu ta ra trò! Khiến cậu ta hối hận vì đã đắc tội Phượng Thất tôi!”
Giờ đây, Ngô Bình đã đi vào một tòa cung điện to lớn. Nó cực kỳ rộng, giương mắt nhìn không tới cuối. Mặt đất là những viên gạch màu vàng, mỗi viên đều được đúc thành từ những kim loại quý hiếm! Bên trên còn điêu khắc vô số ký hiệu huyền ảo!
Xung quanh cung điện trống rỗng, tràn ngập sương mù màu tím, chỉ có thể nhìn xa hơn trăm mét, xa hơn lại mù mịt không thấy rõ.
Ngô Bình quan sát xung quanh thì cảm thấy không thể đi lung tung, bèn thi triển Cửu Cung Thiên Cơ Phù định ngăn chặn Thiên Cơ!
Nhưng mà, muốn ngăn chặn Thiên Cơ cần tiêu hao rất nhiều năng lượng. Ngô Bình không muốn tiêu hao nhiều, bèn mượn 10 ngàn đôi tay quỷ, khiến chúng học theo cậu bấm tay niệm thần chú.
Khi 10 ngàn đôi tay quỷ kết ra dấu ấn như cậu, Cửu Cung Thiên Cơ Phù lập tức rung lên, một khí thức đảo điên Thiên Cơ chợt phát ra. Giờ phút này, trong đầu Ngô Bình chợt xuất hiện một số tin tức.
Cậu mở mắt ra, lẩm bẩm: “Đi về bên trái 150 bước rồi tiến về phía trước 64 bước!”
Ngô Bình nói xong bèn xoay người đi về phía bên trái 150 bước, lại quẹo phải đi 64 bước!
Trên đường đi, ngoài sương mù màu tím ra thì Ngô Bình chẳng nhìn thấy gì hết. Nhưng khi đi xong bước cuối cùng, cậu lại nhìn thấy một cái đài tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
Cậu đi về phía bên trai một bước, ánh vàng biến mất, trở về tại chỗ thì nó lại xuất hiện.
“Hóa ra chỉ có ở vị trí và góc độ này mới có thể nhìn thấy thứ kia, không biết nó là bảo vật gì?”, trong lòng Ngô Bình tràn ngập sự chờ mong, đi về phía cái đài phát sáng kia.
Trên đường, ánh sáng vàng lại biến mất, nhưng Ngô Bình đã nhớ vị trí của nó nên đi thẳng đến đó là được.
Cuối cùng, cậu cũng đã đến được trước đài, không nhìn thấy gì trước mặt cả, mãi đến khi cậu đưa tay chạm vào mép đài thì cái đài mới xuất hiện.
Đài cao khoảng một mét, mặt trên là hình lục giác, trên có một chiếc bình sứ màu xanh cao hơn một thước, chiếc bình khá lớn, miệng bình nhỏ, bề ngoài cái bình có hình ảnh sống động như chim, cá và côn trùng.
Ngô Bình nhìn chiếc bình sứ, đến gần nhìn kỹ hơn vào bên trong. Nhìn thấy trong bình có hơn ba mươi quả trứng màu xanh tím lớn hơn trứng ngỗng một chút, trên vỏ trứng có vài phù văn màu vàng sậm, hơn nữa phù văn trên mỗi quả trứng đều khác nhau, tỏa ra khí tức đáng kinh ngạc.
“Đây là trứng gì?”, Ngô Bình tò mò cầm một quả lên, cầm lên cảm thấy khá nặng, phù văn trên vỏ trứng lần lượt sáng lên, biến thành sợi tơ quấn quanh tay cậu.
Trong đầu hắn vang lên giọng mèo đen: “Công tử, đây là trứng của Thiên Kê. Thiên Kê ăn côn trùng, hấp thu năng lực của chúng nên mỗi con Thiên Kê đều có mấy loại thần thông thiên phú. Ăn được một quả trứng Thiên Kê, không chỉ là một loại thuốc bổ tuyệt vời mà còn có thể hấp thụ sức mạnh Thần Thông chứa trong trứng”.
Ngô Bình: “Thiên Kê sao? Trứng gà này lớn như vậy, còn có thể ăn à?”
Mèo đen: “Tôi sẵn lòng ăn thử cho công tử”.
Nghe thế Ngô Bình biết trứng này chẳng có vấn đề gì, con mèo này chỉ muốn ăn trứng.
Cậu lập tức cất cái bình đi rồi nói: “Quay về cho mày hai cái”.
Mèo đen: “Cảm ơn công tử”.
“Lạ thật, sao ở đây lại có một lọ trứng gà nhỉ?”
“Đây là những vật hiến tế. Linh Vương ở đây hẳn có thân phận cao đến mức nào, hóa thân của hắn có khả năng đang ở Thánh Cổ Đại Lục, hơn nữa rất có thể là một Thần Minh”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Hắn là Thần Minh?”
“Kiểu thần này là thần của Tiên Thiên, chức vị cao hơn Thần Minh bình thường, vô cùng cổ thần”.
Ngô Bình: “Thảo nào, chỉ là vật tế của Thánh Cổ Đại Lục sao lại chạy đến đây?”
“Nơi này là căn nguyên của hắn, cho dù Thần Minh đó có chết, hắn vẫn có thể trùng sinh tới đây. Cho nên những thứ này là tài nguyên hắn để lại cho mình quay trở lại”.